(Xây dựng) - Ăn đêm là một nét sinh hoạt mang tính toàn cầu của thị dân hầu hết các thành phố lớn nhỏ. Hà Nội những năm tháng chiến tranh đói khổ vẫn âm thầm lưu giữ được nét sinh hoạt ấy. Quãng chín mười giờ tối, những hàng bánh khúc, xôi, bắt đầu lanh lảnh tiếng rao vỉa hè. Vài ông bán phở xe đẩy cũng rục rịch ra đường. Tiếng bấm kéo gọi khách hàng nộm bò khô vẫn còn râm ran góc phố hồ Hoàn Kiếm cùng với những mẹt ngô nướng thơm lừng khói bếp. Lạc rang ngô rang uể oải những tiếng rao cuối cùng. Hàng cơm rang đẫm mỡ với dưa cải muối chua trước cửa Sở Văn hóa đường Đinh Tiên Hoàng cũng bắt đầu dọn quang gánh ra. Vài công nhân tan ca ghé vào. Đám văn nghệ sĩ nghèo nhâm nhi chén rượu trắng đựng trong cốc quả hồng. Có lẽ uống rượu nhắm với cơm rang là hình ảnh bi thảm cuối cùng của thời bao cấp. Không ai biết cơm nguội được chủ quán “khai thác” ở đâu khi mà tiêu chuẩn lương thực mỗi người dân thành phố luôn thiếu thốn. Chính vì thế cơm rang đã trở thành đồ nhắm rượu một cách đương nhiên xứng đáng.
Ảnh minh họa (Nguồn: Internet). |
Những hàng ăn đêm trên phố trong thời kì này phần lớn hoạt động vụng trộm vô phép. Đèn vàng tù mù quanh các bến xe nhà ga. Những con phố xa trung tâm như Trần Quang Khải, Giảng Võ, Đê La Thành là nơi đông người ăn đêm tìm đến với gần như chỉ một mục đích duy nhất làm no cái bụng. Đại khái quan sát tinh một chút có thể thấy nét mặt họ u ám buồn bã lúc bước chân vào quán. Và hồ hởi tươi tắn lúc bước ra.
Những năm gần đây, Hà Nội bắt đầu mở mang thêm rất nhiều hàng ăn đêm. Có hẳn những con phố sầm uất bán những mặt hàng ăn đêm chuyên biệt. Người Hà Nội quen với những hàng ăn đêm của mình. Ít khi vào quán lạ. Ăn đêm bây giờ như một thú vui hơn là giải quyết vấn đề dinh dưỡng. Cũng chính vì thế hàng ăn đêm luôn phải có những món ngon đặc sắc của mình. Phở gà trộn Phủ Doãn, nem nướng Ấu Triệu, bánh mì sốt vang Đình Ngang, nộm bò khô hồ Hoàn Kiếm, xôi các loại ở Nguyễn Hữu Huân, miến lươn Đê La Thành, bún cá ngõ Hồng Phúc. Và con ngõ ẩm thực Cấm Chỉ - Tống Duy Tân có gần như đủ hết món ăn đêm Hà Nội. Gần đây thành phố còn cho tổ chức khu phố đi bộ và ăn uống ngay trong lòng phố cổ vào các đêm cuối tuần. Món ăn chế biến tinh xảo. Lạ. Rất thu hút khách khứa ngoại quốc.
Vài con phố xa trung tâm còn mở ra những hàng bán suốt đêm. Và chỉ bán đêm mà thôi. Lè phè bàn ghế nhựa bày ra kín vỉa hè. Đèn compact treo lên cây. Bếp than tổ ong hồng hào nhả khói. Xào nấu tưng bừng suốt đêm. Khách khứa là những cô cậu thanh niên áo quần đầu tóc sặc sỡ. Vài đứa con nhà giàu lái ô tô hạng sang chở bạn đến quán sau khi rời vũ trường. Bia rượu gọi ra tới tấp. Thủ tục cho đến tận sáng mới lử khử ra về. Người lớn tuổi không bao giờ thấy bén mảng đến chốn này. Thảng hoặc lắm mới thấy một đôi trung niên tình tứ rời nhà nghỉ ghé vào ăn bát mì cho lại sức.
Một xã hội càng văn minh hiện đại thì những nhu cầu ăn uống về đêm càng phải phát triển. Rất nhiều bình dân ở thành phố chọn buổi đêm để ăn uống thư giãn với bạn bè. Và cũng chỉ có lựa chọn ấy mà thôi. Số người đủ tiền vào các nhà hàng khách sạn không nhiều. Hơn nữa, ngồi trong ấy chẳng bao giờ biết là đêm hay ngày. Cái thú ăn đêm vỉa hè nằm ở cảnh vật quanh mình. Người ta thưởng thức nó có khi còn nhiều hơn món ăn. Một con đường vắng vẻ hun hút dài. Một vòm cây lao xao tiếng lá cựa mình. Vài ngọn gió lẻ hiếm hoi vỗ về oi bức phố phường. Để mà nhớ mà thương thành phố nơi mình sinh sống...
Đỗ Phấn
Theo