(Xây dựng) - Kiev mùa này tuyết rơi nhiều, cả thành phố chìm vào một màu trắng xóa, thoảng một đôi lần trong tháng mới thấy le lói ánh mặt trời, tiếng UAV vẫn gầm rú, tiếng còi báo động giục giã, bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, bố gọi “Tết này, về nhà con nhé!”.
Giữa một bầu trời mênh mông là tuyết trắng, cái lạnh len lỏi vào từng tế bào của cơ thể, khiến mọi giác quan cảm xúc như bị cô đặc lại thì hai tiếng “về nhà” đã đánh thức giác quan cảm xúc của cô bừng tỉnh, nước mắt cô tuôn dài trên má, ấm áp và đầy yêu thương.
Cô ngồi xuống chiếc ghế dài phủ đầy tuyết trắng nơi xứ người, hồn cô chợt ùa về những hoài niệm cũ đã có ở quê nhà. Bố chồng cô, một nhà giáo chân chính, có gốc gác con nhà nòi khoa bảng, các cụ xưa được ghi tên ở Văn Miếu - Quốc Tử Giám, đó là niềm tự hào bất tận của ông. Bố nhiều chữ nghĩa, nhà bố đầy một nhà sách, bố đọc và thuộc làu tất cả các loại sách. Phàm những người hiểu biết rộng thường hay có một đời sống đầy kiêu hãnh, bố là người như thế, cả một đời ông sống giản dị và kiêu hãnh.
Cô về làm dâu nhà bố cũng đã hơn hai thập kỷ, có nghĩa là ăn với bố hơn hai mươi cái tết, có những cái Tết buồn thật buồn, có những cái Tết cũng đủ để vui. Có những đêm Ba mươi Tết, cô ngồi trên triền đê xứ Đoài, nhìn về ngút ngàn xa thẳm bờ sông Đáy mà nấc lên gọi mẹ, tiếng gọi của cô loãng vào màn đêm đen đặc quánh của mưa phùn và gió bấc. Cũng có những đêm Ba mươi Tết, cô ngồi trước cổng chùa ở cuối làng mà buồn bã tự hỏi, tại sao mình phải đến nơi này vào những ngày tết, một nơi xa lạ không phải nhà mình.
Cô sinh ra đã là người đàn bà viết, có nghĩa là sự nhạy cảm của cuộc sống buồn, vui thường nhiều gấp đôi người khác, có lẽ chỉ bố biết điều đó nên mặc dù là người rất nóng tính và có phần khó tính, nhưng bố luôn đối xử với cô hết sức nhẹ nhàng, chỉ bảo cô cặn kẽ và bao dung cho những nông nổi trẻ con của cô.
Mẹ chồng cô thường cho cô cảm giác đây không phải nhà của cô bởi bà hay dùng những câu nói để phân biệt “Nhà tôi… nhà các anh chị” thì bố lại hay dùng từ “Nhà mình” để nói chuyện với cô, bố nói “Nhà mình năm nay nhãn ra quả nhiều, lại ngọt nữa, lúc nào hái bố sẽ gửi ra cho chúng con”. Chính vì những câu nói ấy khiến cho cô được có cảm giác đang ở nhà mình, nhờ những tình cảm ấm áp của bố mà cô muốn được về với nhà chồng nhiều hơn.
Khi sinh đứa con đầu lòng, có lúc cô tưởng chẳng thể sống và làm dâu ở nhà bố nữa thì bố gọi cho mẹ cô mà bảo: Bố sẽ mua cho hai mẹ con cô một mảnh đất ở quê nhà cô để phòng khi trắc trở, dù điều đó đã chẳng bao giờ thành hiện thực nhưng nó khiến cô mang ơn bố mãi. Bởi trong hành trình của cuộc đời cơ cực và đơn độc, cô biết có một người là bố đã từng lo lắng và yêu thương mẹ con cô như thế. Để bây giờ, cô vẫn nhắc lại điều đó với chồng con cô bằng tất cả sự biết ơn và trân trọng.
Cô theo đuổi nghiệp văn chương, chữ nghĩa, nhà đẻ cô chẳng mấy ai quan tâm, nhà chồng cũng vậy, vì nghề viết nghèo quanh năm suốt tháng có gì mà tự hào. Những bài viết của cô được đăng trên các tờ báo, cô chỉ có thể chia sẻ niềm vui ấy với bố, và luôn được bố đón đọc một cách nhiệt tình, khích lệ, trong mắt bố đôi lúc cũng dấy lên một niềm tự hào vì có cô con dâu nhiều chữ nghĩa.
Vợ chồng cô sinh con một bề, hai đứa đều là con gái, bố vẫn mang nặng tư tưởng sẽ không có con trai nối dõi, nhưng thi thoảng bố cũng chỉ nhắc nhẹ nhàng “Hay là mẹ H đẻ thêm đứa nữa đi” chứ tuyệt nhiên bố không gây áp lực.
Đôi lúc cô ngụp lặn giữa thế giới con người hơn - thua và được - mất, gánh nặng của cơm áo, gạo tiền đè nặng hai vai, nhưng lòng cô lại chẳng hề bấn loạn hay sợ hãi, cái cô sợ lại chính là đứng giữa những người thân của mình mà lòng vẫn cảm thấy cô độc và lạnh lẽo. Nên cô cứ chắt lọc từng chút một, từng chút một những tình thân ấy từ bố để khiến lòng cô thêm ấm áp.
Tết này, gia đình cô vẫn ở một nơi rất xa, nơi chỉ có tuyết trắng và những cơn mưa phùn ẩm ướt nối dài từ ngày nọ sang ngày kia, sương giăng kín và dày đặc khiến không gian trở thành một màu xám đến buồn tẻ. Cô bỗng khao khát được về nhà, được hòa mình vào quê hương với những người nói cùng thứ tiếng Việt thân yêu, được đi chợ hoa ngày Tết, được tất bật dọn dẹp nhà cửa, sắp mâm ngũ quả, được đi tảo mộ trong cái lạnh se sắt, được ngửi mùi khói hương trầm thơm lựng giữa cánh đồng chiều, xa xa trên cây hoa gạo đầu làng đã có vài ba nụ hoa đầu mùa đã bắt đầu hé nụ, trên đê, đàn trâu đang thong thả nối đuôi nhau về nhà trong buổi hoàng hôn đầy sương phủ… Những điều bình dị và bình thường ấy, sao bây giờ bỗng trở thành niềm khao khát cháy bỏng trong cô.
Tết này là năm thứ hai vắng gia đình cô, chắc bố sẽ buồn nhiều. Ở nơi xa, cô luôn cầu nguyện bố mẹ hai bên gia đình luôn khỏe, sống an vui, để gia đình cô có nơi trở về, được về nhà mình, bởi vắng bố mẹ, có lẽ sẽ thưa cả đường đi lối về…
Bảo Linh
Theo