(Xây dựng) - Rất nhiều người một đời xa Hà Nội chỉ muốn trở về, đi ngang qua các con phố để tìm cho mình những điều giản dị. Những ô cửa xanh, ban công rêu phong nhuốm màu xưa cũ, như một nét hoài niệm về một Hà Nội không còn trẻ, mà ngắm mãi không chán. Khi tầng một tràn ngập ánh sáng neon, tiếng còi xe, và nhịp sống hối hả, thì tầng hai lại mang vẻ thanh bình, trầm mặc với những ban công uốn lượn, khung cửa chớp xanh cổ kính, và những chậu cây xanh buông mềm mướt mát. Tầng hai của những ngôi nhà phố cổ Hà Nội là một thế giới riêng, tách biệt khỏi ồn ào và xô bồ bên dưới.
Ảnh Trúc An Viên |
Không biết đã qua bao năm tháng, Hà Nội đong đầy ký ức, những bức tường mang màu loang lổ của hoài niệm. Giữa một Hà Nội tất bật của hôm nay, người ta muốn tìm lại chút hồn xưa còn vương lại, chắc không còn nơi nào đọng lại cái thi vị, trầm mặc, cũ kỹ như ở ban công hay những ô cửa nhỏ của Hà Nội. Vội vã đi theo dòng người, để có lúc bất chợt ngước nhìn lên góc phố rêu phong nào đó, cảm thấy như thời gian ngừng lại trong từng ban công và ô cửa sổ nhỏ. Nét đẹp của phố cũ thâm nâu ấy có sức mê hoặc cả những người khó tính, vô cảm nhất.
Nơi đây, thời gian như ngừng lại. Người ta dễ dàng bắt gặp hình ảnh cụ bà tóc bạc, áo quần nền nã, nhẹ nhàng tưới cây hay lặng lẽ ngắm phố phường. Những khoảnh khắc ấy vừa giản dị, vừa sâu lắng, như nhắc nhở về một Hà Nội xưa vẫn âm thầm tồn tại, không bị cuốn đi bởi guồng quay hiện đại.
Tầng hai không chỉ là một phần kiến trúc, mà còn là tầng ký ức và văn hóa, nơi lưu giữ hồn cốt của Hà Nội - bình yên, bền bỉ và đầy sức sống, bất chấp mọi biến động phía dưới. Cho dù vận đổi sao dời, nhưng Hà Nội của bốn mùa mưa nắng, với 12 mùa hoa, cùng rất nhiều những buồn vui, âu lo hay hoan hỉ, hạnh phúc hay mệt mỏi… vẫn mãi là niềm thương nhớ trong tâm hồn người Việt.
Huyền Anh
Theo