(Xây dựng) - Gia Lai chính thức vào mùa mưa. Cái mưa dầm dề, rí rách ngày đêm, triền miên, dai dẳng khiến cả phố xá ẩm ướt. Trời Pleiku càng thấp gần hơn cái thấp gần trong bài hát về Pleiku ấy, ủ ê cái buồn, cái lạnh, ủ ê tất cả những ký ức của bất cứ người nào. Đếm mưa, đếm tí tách rơi hay đếm nỗi lòng đã từng vướng bận ưu tư cũng là cách để người ta sống chậm lại. Đếm mưa, đếm đong khoảnh khắc vui buồn, lắng mặn ngọt trong lòng, suy dài hơn, ngẫm sâu hơn về những vội vàng đã từng lướt trong mưa.
Những mái nhà ở Gia Lai hầu hết lợp bằng tôn, dù có cách âm bằng các loại cách âm tốt nhất thì trên mái tôn âm thanh của mưa cũng khuếch tán rõ hơn, sâu, rộng dội vào đêm tĩnh lặng. Không rầm rập, dồn dập như mưa rào miền Bắc, mùa mưa Gia Lai cứ rỉ rả, rỉ rả với đêm về những góc tâm tình thầm kín nhất của lòng mình. Đếm được không khi mưa dầm không rõ hạt, thậm chí cũng chẳng rõ tiếng mưa nữa. Quán nhỏ mở liên khúc nhạc mưa, lời vẫn tha thiết, da diết, thậm chí ai oán về những mối tình đẹp mà buồn. Mưa là cái tội cho nỗi buồn kể lể hay mưa là cái tình cho người ta nhớ những kỷ niệm đáng yêu. Trong mưa dầm, tôi không thích đếm về những thiếu hụt nữa, tôi đếm về những ngày rúc rích thơ trẻ bên bếp nướng khoai lang, thơm những nhọ nhem, rổn rảng tiếng cười át cả tiếng mưa. Góc phố của tôi hôm nay, chiếc nón lụp xụp bên vệ đường cũng thơm lừng nướng nhưng bếp than hồng và những vỉ nướng sạch sẽ kia, củ lang, cái bắp được cắt gọt sắc đẹp kia sao sánh bằng cái nhem nhuốc tuổi thơ. Mưa lạnh và mùi khoai lang nướng. Bếp than hồng những ký ức đẹp về mưa. Bây giờ người ta có thời gian và điều kiện để chăm sóc con cái chỉn chu hơn nên không cho bọn trẻ tắm mưa, bắt cá gặp nước mưa mà lóc lên đường như lũ trẻ thôn quê như tôi nữa. Nhà nhà đưa đón con trên những chiếc xe đắt tiền, ô dù che vào tận ngõ, không em bé nào vướng một hạt mưa. Sau này lớp trẻ lớn lên sẽ không còn hiểu câu “tắm mưa” là như thế nào nữa. Và đặc biệt, cái vệt nhọ nồi trên gương mặt trẻ thơ của khoai lang nướng, của bắp nướng vùi trong than tro sẽ chỉ còn trong lời kể của lớp người già.
Mưa thì nhiều công việc ngoài trời phải tạm dừng, đồng nghĩa với việc cuộc sống mưu sinh cũng bị ảnh hưởng bởi thu nhập của gia đình giảm đi. Mấy xe đẩy dưới mưa vẫn hồng than nóng, người ta lạnh cóng nhưng vẫn cố ráng đẩy xe đi trong hoang lạnh của phố mưa. Người người ngại ra đường khi mưa. Người người hạn chế tiếp xúc để tránh lây lan dịch bệnh Covid-19. Khách mua giảm đi nhưng không giảm được sự cần mẫn của người lao động ấy. Lưa thưa vài người khách nép vào mưa mà ăn chân gà nướng, nhấp ly rượu nếp nơi góc đường, để mà kể lể, than vãn về một mối tình nào đó cho nhau nghe, than thở về những thiếu hụt hoặc mất mát của mình. Có lẽ họ đang bận đếm những tổn thương của bản thân mà quên đếm xem mưa dầm dề ngày đêm kia có bao nhiêu hạt nỉ non mưa, quên đếm những đường gân tay trên những bàn tay gầy guộc mưu sinh kia có bao nhiêu khắc khổ, quên đếm những run rẩy dầm mưa và lạnh dưới lòng đường phố kia xem có bao nhiêu mảnh đời cơ cực chẳng dám thở than. Ngày tháng Năm (ngày của mùa hè nói chung) thường kéo dài tới sáu giờ rưỡi mới tắt mặt trời, vậy mà mưa đến thì trời sầm sập kéo đêm về khiến phố lạnh hoang vắng đúng nghĩa của Tây Nguyên. Nếu không quen sắp xếp công việc thì người ta có vội vàng đến mấy cũng không kịp chạy đua với tối trời.
Ngày trễ nải vì mưa. Đêm hoang lạnh vì mưa. Nhưng mưa càng dai dẳng thì người phố tôi càng bền bỉ. Tôi có cái thú dầm trong cái lạnh khi mưa đang giữa mùa, rỉ rích ẩm ướt, nhớp nháp đất đỏ mà trời sẩm tối thì xách xe chạy ra phố mưa. Cảm nhận mưa lạnh riêng mình, cảm nhận phố vắng người thưa, cảm nhận những mưu sinh vất vả dưới mưa, cảm nhận cả những vội vàng trốn mưa để mà ngẫm ngợi. Dừng xe mua một cái bắp nướng, chìa tay với cái xuýt xòa ấm nóng để chia cho nhau ánh mắt động viên, chia cho nhau chút hơi ấm thơm tình người phố núi thân yêu.
Thuận Ánh
Theo