(Xây dựng) - Có ai sống trong lòng phố mà lại nhớ phố đến quay quắt như tôi? Chắc hẳn là có, nhất là trong mùa dịch Covid -19 này. Những ngày giãn cách, phố lặng lẽ, đìu hiu mà lòng người cứ rộng dài, mênh mang buồn không hiểu nổi vì đâu. Sự quạnh hiu, ít kết nối, khiến người ta cảm thấy cô đơn giữa lưng chừng phố. Để nhớ, để thương tháng ngày ríu rít, tấp nập phố phường.
Mong đón bình yên về phố núi Pleiku. |
Phố ngày giãn cách chìm ngập trong mưa. Phố buồn, lại buồn hơn. Sự ướt át khiến người ta so vai vì lạnh. Cái lạnh không chỉ tác động từ ngoại cảnh, mà từ nội tâm con người đang chùng lại, mong tìm chút ấm áp, yên lành. Tôi có thói quen từ ngày còn son rỗi, là một mình một xe rong ruổi khắp các ngõ ngách nội thành, rồi lại tà tà ra ngoại ô, chỉ để tận hưởng cảm giác cô đơn. Những con hẻm nhỏ trong lòng phố zích zắc, khiến tôi nhớ quay quắt Sài Gòn - nơi tôi gửi thanh xuân với vui buồn trong veo màu nắng. Tôi tìm đến hàng quán trong hẻm nhỏ, ngoằn nghoèo, vì phù hợp với túi tiền của sinh viên nghèo. Khi thả mình vào lòng phố và lòng vòng trong hẻm, nhiều lần, tôi khựng lại với cảm giác quay quắt nhớ, để biết rằng, hoài niệm là một thức quà bổ dưỡng cho tâm hồn.
Tôi hẹn hò với phố và một vài người bạn tâm giao vào cuối tuần. Tôi lúng túng khi phải chọn điểm đến để hàn huyên. Phố có những quán cà phê được đầu tư bài bản, thoáng đãng, để cả nhóm bạn bù khú chuyện trò, sau một tuần làm việc căng thẳng. Mà chẳng hiểu sao, lúc nào, tôi cũng chọn cho mình góc ngồi khiêm tốn ở quán vắng thưa người. Có lẽ, tôi đã già trước tuổi từ bao nhiêu năm rồi. Hay vì, ở góc phố riêng tư ấy, tôi và tình thân có thể thủ thỉ với nhau bao chuyện trên trời dưới bể, chuyện đông, chuyện tây, kể cả chuyện lòng mình khó nói cùng ai. Đôi khi, không cần nói, chỉ cần ngồi đó, mỗi người lại miên man, theo đuổi suy nghĩ của mình, hoặc im lặng lướt facebook, hay đọc nốt trang sách dang dở. Những buổi sáng cuối tuần với phố, lại nhẹ nhàng đến lạ, bỗng chợt nhận ra, mình với phố như mối thiện duyên.
Hồi mới về lại phố, phố nhỏ xinh chứ chưa rộng rãi như bây giờ. Ngày đó, có một người bạn xa về thăm phố. Tôi chở anh đi dạo phố đêm bằng chiếc xe máy cọc cạch của mình. Mà Pleiku thì dốc là đặc sản, có những con dốc cao như dốc “lò bò”, hay ngay cả trục đường chính Hùng Vương dốc cũng dựng đứng, chứ chưa thoai thoải như bây giờ, mỗi lần đi ngang con dốc ấy, anh bạn đều bấm vai tôi hỏi “liệu em có đi được không?”. Tôi nghĩ, chắc anh sợ xe “chết máy” giữa chừng. Khi anh rời Pleiku, một trong những lá thư anh viết, có câu “Phố đêm Pleiku là một trong số ít những con phố đẹp nhất, thơ mộng nhất anh từng biết”. Tôi tin lời anh nói từ đó đến giờ.
Phố Pleiku hiếm hoi mới có dịp kẹt xe. Mà bỗng dưng, những dịp hiếm hoi ấy, lại làm lòng người tưng bừng, chật chội, như sự nhộn nhịp phố phường làm người gần người hơn. Đó là đêm trung thu rộn rã tiếng trống lân. Khi đoàn xe hoa diễu hành mừng ngày lễ lớn đi qua tất cả các cung đường chính, phố lúc ấy vừa lung linh ánh điện, vừa nhộn nhịp người qua lại, lẫn những âm thanh sống động, với bao ánh mắt háo hức của trẻ con. Những ngày đó, người dân ở phố lại muốn ra đường, hòa vào dòng người, để sống trọn vẹn cảm xúc náo nhiệt của phố. Sự khác biệt so với bình lặng thường ngày, sẽ neo đọng rất lâu trong tâm trí mỗi người.
Với phố, mỗi người sẽ có một lát cắt riêng cho mình, để mà ấp iu, để mà gìn giữ, để mà lưu luyến. Tôi giấu cho riêng mình những ngọt ngào với phố, để những ngày đang sống trong lòng phố là ngày đáng sống. Dẫu cuộc đời trao cho tôi không ít thử thách, lẫn cám dỗ, gọi mời từ nơi chốn khác. Nhưng tim này, lòng này, đã ghi dấu bình yên nơi đây, thì hẹn hò với phố luôn khắc khoải. Đến nỗi, khi còn đang sống trong vòng tay phố, tôi vẫn nhớ đến quắt quay ngày phố bình thường. Niềm thương yêu về một ai đó, hoặc mảnh đất nào đó, có lẽ sẽ mãi là lý do để cho tôi tự nhủ rằng: Cứ sống và nhẹ nhàng yêu phố. Phố sẽ trả lại cho mình những an nhiên…
Ngô Thanh Vân
Theo