(Xây dựng) - "Sáng tháng chạp mẹ lên chùa áo dài khăn vấn; Sương giăng chân núi mắc màn; Khói hương quyện lòng người vào cõi phật; Nói buộc trần gian..." đây là những cảm xúc của tác giả Tuyết Mây trong bài thơ Lên Chùa. Người ta tin rằng, lên chùa vãn cảnh đầu năm là cơ hội giúp mọi người không chỉ vãn cảnh đẹp mà đi để cảm nhận hạnh phúc mà mình đang có và nguyện gìn giữ sự an lạc trong tâm hồn.
Lên chùa
Sáng tháng chạp mẹ lên chùa áo dài khăn vấn
Sương giăng chân núi mắc màn
Khói hương quyện lòng người vào cõi Phật
Nói buộc trần gian
Chốn linh thiêng không phân biệt sang hèn
Khắp nơi nơi gieo điều nhân nghĩa
Khoác áo cà sa
Thoát tục!
Dòng người trôi qua lặng lẽ
Tâm linh trộn lẫn vào nhau rối bời
Mặc niệm thời gian
Mặc niệm cuộc đời!
Kẻ hành khất hôm nay không quỳ gối bên đường xin bạc lẻ
Người thương nhân không câu nệ đắt hàng
Trước thần linh họ kính cẩn nghiêng mình
Cầu xin việc thiện
Mẹ ta gói buộc lòng trần
Vào đôi tay nải lên chùa giải oan!
Tuyết Mây
Tháng Bảy
Bướng bỉnh như là nỗi nhớ
Tháng Bảy cứ thản nhiên về
Hoa sen cuối mùa gắng nở
Anh và Hà Nội cà phê…
Đắng đót khuấy vào hoài niệm
Gặp chiều mưa ngâu mắt buồn
Ngọc lan trắng xanh búp nến
Nhập nhòa bên mái âm dương
Ngập ngừng cầm tay tháng Bảy
Vu vơ hỏi nghĩ những gì
Thở dài, cúc vàng anh nhỉ
Sao trời không nắng lên đi…
Chiều nay ở nơi nào đó
Liệu em có buồn như anh
Có đang ngồi nhìn mưa vỡ
Nhớ về tháng Bảy xa xanh…
Phạm Nguyễn Toan
Người đất bãi (II)
(Tặng các cô gái quê Hưng Yên hiện làm việc trên
các công trường xây dựng)
Người quê mình đã bao chuyến đi xa
Em nào có biết
Thương mảnh đất vết trâu cày mải miết
Con đê làng xanh những ước mơ xa.
Những ngày hè sông chở nặng phù sa
Gọi mùa nhãn cho lòng người nao nức
Nơi đồng xa tiếng chim gù thổn thức
Bầy ong bay xao động mảnh vườn nhà
Thủa nhỏ lũ em ta
Vui với cái vui thả trâu ngoài bãi rộng
Tụi con gái mải chơi chuyền chơi chắt
Bầy con trai ném đất nghịch ven sông
Ôi thương sao cái đầm nước rộng mênh mông
Xanh như mùa thu ấy
Cứ mỗi buổi tan đồng ngang qua đấy
Em thường khỏa nước rửa chân.
Đất bãi quê mình rất đỗi yêu thân
Dẫu đi xa ai mà chẳng nhớ
Một tiếng mẹ ru giữa trưa nồng nắng hạ
Hay đêm đông nào mình dúm lửa cho nhau.
Giờ em đi đã lâu
Mơ ước em mang đỏ như màu ngói
Nơi công trường những ngày nắng dội
Những ngày mưa
Em như bầy ong
Chăm làm mật sớm trưa.
Về mùa này đã có ánh Tua rua
Ở quê mình khoai lang đang to củ
Còn ở đây cũng đang vào vụ
Mùa thi đua - giàn giáo vượt tầng cao
Đêm nay
Em có nghe
Một tiếng lao xao
Của đất cày đang thở
Và công trình đang cùng nhau tình tự
Như hai người yêu tha thiết buổi ban đầu
Ơi những mái hồng mang trọn vẹn trước sau
Mảnh đất ta nung cũng nên tình nên nghĩa
Như em gái quê ta quen ngọt bùi chia sẻ
Với công trường nỗi vất vả tháng năm
Em yêu ơi đã đến mùa ong
Em hãy là con ong đẹp nhất
Con ong bay xa con ong làm mật
Cho những căn nhà tổ ấm đơm hoa
Ơi những mái hồng cứ đậm chất phù sa!
(Hưng Yên - mùa nhãn, 1987)
Phạm Thanh Tùng
Theo