Thứ bảy 27/04/2024 00:18 24h qua English RSS
Hotline: 094 540 6866

Hà Nội ngôn tình

14:59 | 06/11/2019

(Xây dựng ) - Tuổi mười tám xuân xanh, tôi neo tựa đất Hà thành bốn năm đèn sách để lấy tấm bằng cử nhân. Chốn Kinh kỳ ngàn năm văn hiến, trải qua bao biến cố lịch sử, vẫn mang trọng trách là Thủ đô của cả nước. Trong mắt tôi, Hà Nội mang một vẻ đẹp trầm mặc cổ kính, thanh lịch, nho nhã, mặc cho guồng quay của cuộc sống liên tu bất tận, hay phố phường ngang dọc vẫn tấp nập ngược xuôi. Những tinh túy văn hóa của Thủ đô được chắt lọc theo dòng chảy từ lịch sử đến hiện đại, từ cảnh sắc đến con người, từ văn học nghệ thuật đến ẩm thực. Chính vì thế mà mọi người hay nói, nếu như Anh có London, Pháp có Paris … thì Việt Nam có Hà Nội.

ha noi ngon tinh

Hà Nội đẹp, Hà Nội thơ, Hà Nội mộng mơ, với năm cửa ô và ba mươi sáu phố phường, những ngôi nhà mái ngói lô xô, những mùa hoa bốn mùa vương hương phố thị, những con đường xôn xao tiếng lá, bờ hồ liễu rủ, tiếng mõ chùa, tiếng chuông nhà thờ ngân vang trong lòng phố… và đâu đó, thấp thoáng những dáng người thắt đáy lưng ong, áo váy thướt tha, tóc mây bay theo chiều gió, khiến bao người trai phách hồn xiêu vẹo, khiến dân “Kẻ chợ” bỗng hóa thi nhân.

Và tôi đã nhìn thấy một Hà Nội ngôn tình trong cái nhìn đắm đuối của kẻ si tình, bất kể là mùa Hè bỏng cháy, mùa Thu man mác quyến rũ sắc vàng sắc đỏ, mùa Đông lạnh lẽo rét mướt hay mùa Xuân căng tràn nhựa sống vạn vật nảy lộc đâm chồi.

Tôi biết chị vì chị vốn cùng quê với tôi, chị không xinh đẹp mỹ miều, không chân dài váy ngắn, nhưng chị nổi bật vì cách ăn bận cá tính, mạnh mẽ. Chị học giỏi văn từ bé, lúc nào cũng đứng trong hàng ngũ đội tuyển đi thi huyện, thi tỉnh. Vì thế mà chúng tôi ngạc nhiên khi chị chỉ đỗ đại học vào một ngành học không có nhiều người hồi đó thích theo học. Ngành văn thư lưu trữ. Có lẽ do chị chủ quan, có lẽ do chị chỉ học theo cảm hứng chứ không phải như con ong chăm chỉ?

Chị kể lúc đầu cũng buồn, nên thường hay lên trên sân thượng nhà ông bác chị ngồi một mình, chán rồi thỉnh thoảng ngân nga bài hát yêu thích bằng cái giọng khàn khàn: “Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt, trên hai vai ta đôi vòng nhật nguyệt, rọi suốt trăm năm một cõi đi về”.

Một lần đang ngân nga như thế thì “vèo”, một chiếc máy bay giấy găm lên mớ tóc rối bù của chị. Đó là một lá thư làm quen của “người trai Hà nội”, là hàng xóm nhà ông bác chị, từ phía sân thượng đối diện. Sau đó máy bay giấy là một kiểu trao gửi thư tình của chị với “người ấy”.

Chị đã thôi buồn, chị yêu đời và phơi phới, mắt đã to càng muốn mở cho to hơn để nhìn thế giới tươi đẹp đang rạo rực. Điệu cười đã giòn giã càng giòn giã thêm vì niềm hạnh phúc lúc nào cũng nhảy múa trong đầu biến thành vô vàn điều hay ho thú vị. Rồi đến giai đoạn hẹn hò, chị chỉ dám thò thụt gặp gỡ vụng trộm vì ông bác vốn rất khó tính. Nhưng mặt đã gặp mặt, tay đã trong tay rồi thì lúc nào cũng thương thương nhớ nhớ, chứ chỉ liếc nhìn nhau qua sân thượng là không đủ.

Chiều thu ấy se se lạnh, anh đánh bạo đến trước cổng trường chờ chị, chị nhìn thấy anh đeo mắt kính, đi giầy đen, mặc quần tây sơ vin áo trắng, tóc bềnh bồng trong ráng chiều Thu phai, trông chả khác gì bạch mã hoàng tử sáng ngời ngời. Mà thực tế anh cũng là công tử nhà giàu thật, hơn chị chỉ sáu bảy tuổi nhưng đã là người có chức có quyền trong công ty của chính gia đình anh.

Thế là chị mặc những lời dặn dò rào trước đón sau mang tính cảnh báo và cấm đoán của ông bác, từ bữa ấy chị có anh đợi chờ đưa đón, từ bữa ấy con đường về nhà anh chị dài thêm bởi những cung đường vòng qua phố nghe mùi hoa sữa, qua bờ hồ Gươm ngắm tháp rùa lên đèn soi bóng xuống mặt nước lung linh ảo diệu, hay qua đường Thanh Niên đón gió và xem sương mờ bàng bạc lãng đãng giăng khắp mặt hồ, rồi vùi mặt vào cành ngọc lan có những cánh hoa trắng muốt thơm tho, những nụ ngọc lan thon dài như ngón tay búp măng thiếu nữ mà anh mua cho chị.

Tình yêu như đôi cánh thiên thần cứ nâng chị lên mãi, tô màu hồng lên thế giới quan của chị. May thay chị không chểnh mảng việc học, mà hình như còn thăng hoa hơn.

Bẵng đi rất lâu sau tôi gặp lại chị, hỏi chị về tình yêu ngôn tình ấy thì chị bảo anh chị đã chia tay nhau rồi. Chị không nói lí do họ chia tay, nhưng cứ nhìn ánh mắt buồn vời vợi xa xăm như đang nhớ về những ngày tươi đẹp nồng nàn ấy, thì tôi biết chị vẫn chưa thôi hết yêu anh.

Hồi tôi ở ký túc xá Mễ Trì, tôi là dân xã hội nhân văn nhưng lại ở cùng phòng với dân tự nhiên, trong phòng cũng có một em khóa sau xinh xắn nên có nhiều anh giai theo đuổi, cô em ấy thì sau một hồi kén cá chọn canh theo kiểu cân đo đong đếm cũng chấm một anh. Anh này đã ra trường mấy năm, công ăn việc làm ổn định, ưu thế về kinh tế có vẻ hơn hẳn, thế nhưng cũng lãng mạn không kém cạnh ai.

Ngày lễ nào anh cũng tặng cô nàng một bó hoa hồng đỏ thắm có kèm tấm thiệp xinh xắn, (tất nhiên là có cả quà). Có bận cô nàng hờn giận chuyện gì đó, anh chàng năn nỉ xin lỗi nàng không xong, vậy là ngâm mình bền bỉ dưới cơn mưa đầu hạ ào ào xối xả, đến tận lúc nàng xót chàng cầm ô chạy xuống mới thôi.

ha noi ngon tinh

Một cô bạn thân cùng lớp với tôi thì yêu một anh người miền Trung khác trường, anh người yêu ở trọ gần chỗ cô bạn, nhưng cứ vài ngày lại thấy dấm dúi đưa thư tình cho nhau, thỉnh thoảng đêm muộn anh chạy sang gõ cửa ấn vào tay bạn một bông hoa hồng nhung rồi quay đi. Anh này nhà nghèo nên hiếm khi tặng bạn gái được một món quà giá trị, có lẽ những món quà giá trị nhất mà cô bạn đem khoe tôi là đôi ba cuốn truyện và một chiếc áo len. Chiếc áo len ấy bạn tôi bận đến mấy mùa đông liền, lúc nào cũng nâng niu như báu vật. Biết anh chàng thích thơ, cô bạn tôi dày công ngồi chép nguyên một cuốn sổ đầy thơ để tặng anh ngày sinh nhật. Đấy ngôn tình đến thế là cùng. Lãng mạn, trong veo, mộc mạc, nồng nhiệt, say đắm. Có phải Hà Nội đã hun đúc lên những tâm hồn bay bổng như thế.

Và tôi, cũng đã từng gặp một chàng trai Hà Nội hào hoa phong nhã khiến tôi nghiêng ngả ngả nghiêng, chàng trai ấy kiến thức sâu rộng, chàng trai ấy thanh lịch điềm đạm, chàng trai ấy có ánh mắt nhìn nồng nàn cháy bỏng khiến trái tim tôi như tan chảy, thổn thức hàng đêm. Nhưng tôi không đủ tự tin biến nó thành một thứ ngôn tình cho riêng mình. Tôi sợ sự tan vỡ, tôi thực tế hoặc tôi biết dừng lại để những cảm xúc lưng chừng chùng chằng ấy trở thành một kỷ niệm đẹp đẽ, có thể đi về trong những giấc mơ và để tôi nhớ mãi, day dứt mãi về một Hà Nội ngôn tình khi đã đi xa!

Trà Đông

Theo

Cùng chuyên mục
  • Ninh Bình: Khai mạc Lễ hội Tràng An năm 2024

    (Xây dựng) – Ngày 26/4, tại Danh thắng Tràng An, Lễ hội Tràng An năm 2024 đã chính thức được khai mạc. Đây là một trong chuỗi các hoạt động kỷ niệm 10 năm Quần thể danh thắng Tràng An được UNESCO ghi danh là Di sản Văn hóa và Thiên nhiên thế giới.

  • Di tích lịch sử Cầu Gãy

    (Xây dựng) - Cầu Gãy là minh chứng lịch sử hào hùng, cho sức mạnh và tinh thần yêu nước của dân tộc Việt Nam. Cầu Gãy đã đóng vai trò quan trọng trong việc thúc đẩy phát triển kinh tế khu vực, nối liền Bình Dương, Bình Phước và các tỉnh Tây Nguyên trong nhiều năm sau giải phóng miền Nam. Năm 2012, Cầu Gãy được công nhận là Di tích lịch sử - Văn hóa cấp tỉnh.

  • Lễ hội sen Đồng Tháp sẽ diễn ra vào trung tuần tháng 5

    (Xây dựng) – Sáng 25/4, UBND tỉnh Đồng Tháp đã ban hành Thông cáo báo chí Lễ hội Sen Đồng Tháp lần thứ II năm 2024. Theo Thông cáo, Lễ hội Sen Đồng Tháp lần thứ II năm 2024 với chủ đề “Rạng ngời sắc Sen” sẽ diễn ra tại Công viên Văn Miếu (đường Lý Thường Kiệt, phường 1, thành phố Cao Lãnh, tỉnh Đồng Tháp), từ ngày 16-19/5/2024.

  • Hội thảo “Di sản Kiến trúc trong dòng chảy phát triển”: Điểm nhấn trọng tâm về học thuật

    (Xây dựng) - Ngày 23/4, Hội thảo khoa học “Di sản Kiến trúc trong dòng chảy phát triển” đã diễn ra tại Trường Đại học Khoa học, Đại học Huế, trở thành điểm nhấn trọng tâm về học thuật trong khuôn khổ Festival Sinh viên kiến trúc toàn quốc lần thứ XIV tại Huế.

  • Quảng Ninh: Kỷ niệm 513 năm ngày cụ Vũ Phi Hổ đỗ tiến sỹ

    (Xây dựng) - Ngày 23/4, xã Lê Lợi, thành phố Hạ Long nòng cốt là Hội đồng dòng họ Vũ Võ tỉnh Quảng Ninh vừa tổ chức Lễ dâng hương kỷ niệm 513 năm ngày cụ Vũ Phi Hổ, người dân của địa phương đỗ tiến sĩ.

  • Hoàn thành giai đoạn 1 tu bổ nơi Tổng Bí thư Trần Phú bị giam giữ và hy sinh

    Bệnh viện Chợ Quán xây dựng xong vào năm 1864, được Tổ chức Kỷ lục Việt Nam, đơn vị trực thuộc Trung ương Hội Kỷ lục gia Việt Nam công nhận là "Bệnh viện lâu đời nhất Việt Nam."

Xem thêm
...

Tin bài cuối cùng

Không còn dữ liệu để load