(Xây dựng) - Năm đó, sau khi tốt nghiệp thạc sỹ ở nước ngoài, tôi trở về công tác tại Viện Quy hoạch Đô thị Nông thôn (nay là Viện Kiến trúc Quy hoạch Quốc gia – VIUP). Vào một ngày vô cùng lãng mạn, đi giữa sân trụ sở 37 Lê Đại Hành, vô tình có một người bạn đưa tôi tờ Báo Xây dựng. Tôi ngồi trên chiếc ghế đá trong khuôn viên có hàng cây mướt mát, lật hờ hững trang báo. Rồi vô tình mục “chuyện mỗi nhà” đã làm đôi mắt tôi dừng lại.
Thế là “từ ấy trong tôi bừng nắng hạ”, tôi trở thành cộng tác viên đắc lực với nhiều chuyên mục khác nhau của Báo Xây dựng. Trở thành cộng tác viên phần nào thỏa chí viết lách một chút trong tôi nhưng có lẽ vẫn chưa đủ nên vào năm 2010, tôi đã xin chuyển hẳn về đầu quân cho báo.
Còn nhớ, hồi đó sếp Nguyễn Anh Dũng, Tổng Biên tập có hỏi tôi: “Thế KP đã suy nghĩ kỹ chưa? Đang từ một công chức Nhà nước, có chức sắc hẳn hoi mà chuyển sang báo là mất hết đó…”.
Thực lòng tôi không suy nghĩ quá nhiều và cũng chẳng duy dứt như mọi người vẫn luyến tiếc khi biết chuyện. Nhớ như in khi ấy, sếp cũ, cả sếp cao nhất cho tới sếp thấp hơn đều tỏ ra quan ngại và cả giận dữ. Ở tổ chức cũ, tôi được nhiều người đánh giá cao và quý mến, còn nằm trong diện cơ cấu Ban Lãnh đạo cao hơn. Thế nhưng, tất cả không cản được một khi lòng đã quyết. Tôi biết mình đã làm theo cảm tính nhưng nhất quyết không hối hận và dám chịu trách nhiệm với quyết định của mình.
Tôi chuyển sang Báo Xây dựng chỉ đơn giản là đã đến lúc tôi phải thế! Tôi mang trong mình chút dòng máu của một “nghệ sỹ tự do” nhưng cũng là một “con ong chăm chỉ” trong chuyên môn. Tôi không còn trẻ và ngây thơ để mong đợi và tơ tưởng một màu hồng nơi chốn mới nhưng tôi tâm niệm chỉ cần mình không làm hại ai và làm việc chăm chỉ, niềm vui ắt sẽ tới!
Thế mà kể từ khi chuyển sang làm việc tại Báo Xây dựng, tôi như được chắp cánh và thổi hồn vào đúng “sở trường” của mình. Ở đây, công việc không cứng nhắc, không ép buộc, không khuôn mẫu, không tẻ nhạt, vừa có thể say mê, tuôn trào ý tưởng theo những sáng tác của mình, vừa có thể hoàn thành công tác chuyên môn, phát triển theo hướng tích cực.
Đến nay 5 cuốn sách đã xuất bản tại nhà xuất bản Hội nhà văn. Với tôi, viết sách chính là hoàn thiện bản thân, là để lại những trải nghiệm, những bài học, những thông điệp cho chính bản thân và người có cơ duyên đọc được. Như một tiếng chuông ngân nhẹ, một cuốn sách dẫu chỉ một đoạn viết trong cả cuốn sách làm cho tâm trạng của người đọc thay đổi tốt lên thì đã là phước lành.
Thực sự tôi vô vàn biết ơn cuộc đời và biết ơn những con người nơi chốn mới. Họ là sếp trực tiếp, gián tiếp, đồng nghiệp, người bạn, người em… Họ bao dung, tha thứ cho sự lơ đễnh để tôi được sống với nguồn cảm hứng trong các cuốn sách. Rồi họ khích lệ để tôi đứng 1 trang cho báo giấy chuyên mục Thế giới xây dựng, đảm nhiệm trang tiếng Anh và công việc đối ngoại với đối tác Nhật Bản. Hàng năm, có những chuyến công tác nâng cao năng lực, trao đổi kinh nghiệm làm báo giữa Báo Xây dựng và Báo Nhật được diễn ra thường xuyên.
Như vậy đó, và tôi tự hào mang trong mình nhiều tên gọi khác nhau ở một chốn làm việc: Một Phóng viên/nhà báo của Báo Xây dựng; một nhà văn của Báo Xây dựng; một nhà ngoại giao của Báo Xây dựng!
Khánh Phương
Theo