Chủ nhật 03/11/2024 03:14 24h qua English RSS
Hotline: 094 540 6866
Trang chủ / Xã hội /

Thao thức đêm Sài Gòn

18:04 | 19/08/2021

(Xây dựng) - Ở những nơi từng ồn ào suốt đêm chưa bao giờ từng lặng yên như lúc này. Sài Gòn lặng im buông những hơi thở nhẹ như sợ chính mình giật mình. Tiếng máy xe của đủ kiểu động cơ thường khi biến mất nhường cho thanh âm rất nhẹ của gió khua lớp lá rụng ban ngày nắng đã kịp rang khô trên hè phố, trên những mái nhà lô xô. Thứ tiếng như hơi thở dài kìm nén của thiếu phụ đồng sàng dị mộng bên người chồng vô tâm, mọi khi bị các loại kèn xe, động cơ gầm rú như những cơn ngáy sau chầu nhậu tới bến gại vào đêm giờ mới chợt lộ ra cái thẳm sâu tâm trạng mênh mông buồn...

thao thuc dem sai gon

Sài Gòn khác lạ quá. Nhịp sống như cơn bão giăng tràn trên không trung chờ vài cơn sấm động mà xả xuống nhân gian nắng nóng dồn nén cùng khói bụi thì giờ đêm cứ lơ lửng hâm hấp sốt. Đến cả khoảng không như cũng chứa những âu lo, trăn trở và hy vọng gửi gắm mà mưa cứ trốn nấp ở đâu đó âm thầm. Cái khoảng không mênh mông từng làm mờ nhạt ánh sao bởi hàng triệu đèn đêm hắt lên giờ trống hẫng, chưng hửng chờ đợi mòn mỏi và le lói bởi người ta cắt giảm gần hết những ánh sáng vui chơi.

Đêm. Như gần sáu mươi đêm tôi chập chờn cùng Sài Gòn, tập trở mình theo từng tiếng thở ngắt quãng của còi, của tiếng máy xe còn ầm ì. Đêm nay sao nghe Sài Gòn khác lạ. Thứ âm thanh tĩnh lặng mọi khi tôi khao khát giờ làm tôi bất an đến từng tế bào trên cơ thể. Ban công vẫn đầy gió đêm, vẫn hương sử quân tử từ đâu đó xa tít cuối xóm thoáng qua mũi. Mùi hương gợi nhiều xúc cảm nay bất chợt khiến tôi e sợ. Cơn gió đem hương phấn hoa bay xa có lẽ đủ mạnh để chở cả những kẻ thù đơn bào đang tấn công loài động vật đang thống trị thế gian…

Đêm Sài Gòn chông chênh. Tít xa trên những tầng cao của các khu bệnh nhân Covid - 19 trong bệnh viện không phân định đêm ngày. Những sự sống chỉ đếm bằng hơi thở, tư duy ngủ yên và cơ thể buông xuôi bàng quan trong những trận địa cá nhân. Đêm đâu đó trong những khu cách ly, những nhịp thở âu lo hay lạc quan, dũng cảm đương đầu trộn lẫn vào nhau, những bóng áo xanh và những đôi mắt long lanh truyền tín hiệu nhiều hơn lời nói. Đêm Sài Gòn, bao nhiêu trái tim lặng thức, bao nhiêu đôi mắt ngước lên bầu trời mờ sao nguyện cầu và bao nhiêu trái tim trăn trở. Những thứ chưa bao giờ thành câu hỏi, bởi Sài Gòn muôn vàn trăn trở đủ bận, đủ lo, đủ toan tính và mệt mỏi nay bật lên khiến những thường khi thành vụn vặt, tầm thường.

Sài Gòn cô đơn. Tôi nghe trong đêm nay âm thanh của sự lặng im bất an nhiều diệu vợi. Ban công nhà tôi cô đơn, thiếu vắng tiếng ầm ì máy xe tít ngoài đường xa dội ngược vào tường chợt trở nên chống chếnh. Chậu sen đá, giò phong lan cũng ngại ngùng rón rén nứt thêm đọt mới khiến bàn tay quên tưới nước cũng ngại ngùng rón rén, sợ chạm vào cái đẹp riêng mình cũng có tội với đêm. Đêm Sài Gòn chênh chao, cây ghi ta chợt vô cảm thẫn thờ trên tay không thể cất nổi một thanh âm, như cũng căng mình chờ một tiếng ầm ì của sấm mưa tháng Bảy. Tôi ngồi cùng đêm Sài Gòn sau cánh cửa, tự hỏi sau hàng triệu cánh cửa Sài Gòn có bao nhiêu đôi mắt đang thức cùng Sài Gòn đêm nay…

Đêm Sài Gòn chưa từng trôi chậm như đêm nay. Cứ chờ mãi một tiếng nẹt pô đanh giòn phá cỡ thứ sóng sánh lặng im để cái trở mình cùng tiếng thở dài bực bội. Đêm vắng thiếu những va chạm của mớ tô dĩa chạm nhau, tiếng quạt giấy đập phành phạch quanh cửa lò cho than hoa bén cháy, tiếng dầu mỡ xèo xèo của tỏi phi, của mỡ hành trong chảo, tiếng xì xèo của miếng thịt lật trong tiếng tí tách của than nổ làm nên món cơm tấm Sài Gòn lộng lẫy mỗi lúc bình minh. Chờ mãi những tiếng lộc cộc của ba bánh chiếc xe đẩy nghiến trên ngõ nhỏ chở nồi bánh canh giò heo sóng sánh lúc nửa đêm để kịp đón những gương mặt nhễ nhại mồ hôi xuống ca ngoài chợ vựa. Chờ tiếng máy nổ sau những cú đạp chân phịch phịch trên những chiếc xe máy cũ, rồi tiếng rú ga hai lần cho xăng lên đều mọi khi khiến vài câu chửi thề văng qua cửa. Chờ đến tiếng rao bánh mì khi bầu trời vừa ló những tia nắng đầu tiên…

Đêm Sài Gòn nay vắng lặng bất an. Thứ khiến ta từng cầu mong chúng biến mất để đỡ phiền nay lại khiến ta mong chờ hơn gấp ngàn lần. Đêm tĩnh lặng để ta nhận ra và trân quý thứ được gọi là cộng đồng và sự sống. Đêm cô đơn và bất an như in đậm vào tâm trí ta những bài học mà bao ồn ào hối hả từng khiến ta lãng quên, xem nhẹ, vô tình…

Đêm nay tôi thức trọn với Sài Gòn. Ly rượu trống, chai rượu rỗng, cây đàn lặng câm mà những ngón tay tôi rã rời theo từng tiếng tích tắc, từng ánh sao lặn dần. Ngày mới đang đến chậm. Mặt trời rồi sẽ vẫn chiếu xuống gay gắt thế, mưa gió bão giông rồi sẽ vẫn cuồng nộ thế, con người ta rồi sẽ vẫn hối hả, hấp tấp, bon chen.. như thế. Nhưng chắc chắn một điều, cả tôi và Sài Gòn đều vậy, sau tổn thương sâu là những buông bỏ, vươn bù…

Thu Hà

Theo

Cùng chuyên mục
Xem thêm
...

Tin bài cuối cùng

Không còn dữ liệu để load