(Xây dựng) - Những đôi mắt người dưng, những đôi mắt quen quen nhìn chiếu rải nắng xuống dòng sông, tim tím lục bình trôi qua chiếc cầu treo lơ lửng giữa cồn ấu xanh rờn thơm thảo mùi phù sa, rồi lặng lẽ nhìn nhau như muốn nói đôi lời.
Đôi mắt ơi, xin đừng dừng lại yêu thương dù lạ hay quen. Đừng để tôi một mình đi trên con đường thân quen. Con đường Hai Bà Trưng, chạy dài theo công viên Ninh Kiều ngọt ngào mùi hoa cỏ, con đường của những bước chân muốn tìm một chút bình yên, một chút thanh thản cùng gió, cùng sông. Con đường đang giữa mùa hè nồng nàn mà lạnh lẽo như mùa đông giá.
Dừng chân trước quán cà phê Hoa Cau mà tủi buồn như kẻ thất tình, hàng cau trước sân vẫn ngan ngát hương thơm, nhưng cửa quán đã im lìm khép kín từ dạo nào. Thèm quá ly cà phê thoảng mùi hoa cau ngòn ngọt, đã thắm vào lòng thì khó mà quên được.
Khó mà quên lần đầu tiên đi bộ lên cầu tình yêu, chiếc cầu nối liền bến Ninh Kiều thơ mộng qua rạch Khai Luông, nơi có nhiều bông sứ rụng trắng ven đường, hương sứ nhẹ nhàng mà vương vấn bước chân. Đứng giữa cầu ngắm chiếc đò bé nhỏ mà chở cả hoàng hôn về cuối chân trời vời vợi. Bây giờ sông vắng vẻ lắm, đò không đưa nữa, bến mãi đợi chờ bóng dáng người xưa.
Thành phố nghiêng về phía dòng sông. Cần Thơ vẫn đằm thắm, dịu dàng như cô gái ngoan hiền, nhưng câu hò sông Hậu đã tắt lịm từ dạo chiếc du thuyền buộc neo không tách bến, bỏ dòng sông ủ rũ, không dạt dào sóng vỗ. Xóm Chài bên sông vẫn san sát những mái nhà, nhưng thà lỡ làng câu hẹn ước cũng không chịu sang sông. Thương chiếc xuồng bé nhỏ, không ai gọi đò, một mình xuôi mái chèo về nơi nào đó chỉ có gió mới hiểu. Thương bến Ninh Kiều lặng thinh bên dòng sông phai nắng.
Ôi, bến Ninh Kiều, xứ thơ, xứ mộng. Không còn tay trong tay, dạo chơi, ăn vặt, chụp hình lưu niệm nữa. Chỉ còn những chiếc lá mỏng manh, rụng đầy trên ghế đá chơi vơi, cũng không thể lắp đầy sự trống vắng đang xâm chiếm tâm hồn kẻ đang lục lọi quá khứ, hoài niệm những giây phút ngập tràn hạnh phúc của ngày xưa ấy. Tôi cố giấu tiếng thở dài đằng sau chiếc khẩu trang, nhưng cũng không thể che dấu đám mây đen trên đôi mắt buồn da diết.
Không còn tiếng nhạc sóng sôi động phát ra từ các club, không còn nghe câu vọng cổ xuống xề ngọt lịm ở sân khấu nhỏ trong công viên nữa, thay vào đó là tiếng loa công cộng nhắc nhở người dân hãy thực hiện “5K: Khẩu trang - Khử khuẩn - Khoảng cách - Không tập trung - Khai báo y tế”. Càng nghe, càng giận Covid-19. Tôi dùng hết sức ném viên đá xuống sông để trút dỗi hờn, nước văng lên tung tóe một lúc rồi phẳng lặng như cũ. Trong cái mớ buồn phiền hỗn độn của tôi, chợt lóe lên niềm tin và hy vọng, một ngày nào đó đại dịch sẽ qua đi, mọi việc sẽ trở lại như xưa.
Này đây khu ẩm thực kế bên khu chợ cổ, nơi đây đã giữ của tôi nhiều kỷ niệm ồn ào khó quên. Nhưng cảnh tượng trước mắt, khiến tôi bàng hoàng, ngơ ngác. Không một bóng người qua lại, không một quán xá nào mở cửa. Đâu rồi những quầy nướng xiên que nghi ngút khói, những sạp cốc, ổi, me chua, những xe nước mía bình dân, những tiếng rao hàng như rót mật vào tai. Tôi cố tìm kiếm những gương mặt quen thuộc, tiếng nhí nhố của đám bạn tôi, chỉ vì tranh nhau một miếng xoài chấm mắm ruốc nhỏ xíu, mà làm ồn ào cả khu chợ, ai thấy cũng phì cười. Tất cả biến mất, như chưa từng hiển hiện. Chỉ còn ánh mắt nhìn nhau, lướt qua nhau, giữ cho nhau lời yêu thương.
Đang ngược đường về quá khứ, tiếng xe máy lướt qua kéo tôi về thực tại. Một shipper dừng xe trước căn nhà kiểu cổ, một cô gái thon thả, có mái tóc dài tha thướt ra nhận hàng rồi trở vào trong. Người giao hàng nhìn theo cô gái cho đến khi cánh cửa khép lại, có lẽ anh muốn biết gương mặt cô ấy như thế nào. Có lẽ anh cũng khá mệt, nên hơi thở cứ phập phồng sau lớp khẩu trang. Giá mà, không có chiếc khẩu trang che ngang, anh ấy sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Vâng! Giá mà không có đại dịch Covid-19, thì không có giãn cách, không cần phải giấu mặt khi đối diện nhau. Không có Covid-19, thì bước chân tôi cũng sẽ không lẻ loi trên con đường quen thuộc mà trở nên lạ lẫm như thế này, tôi cũng không cô đơn giữa thành phố sáng rực ánh đèn thế này.
Ánh đèn bừng lên, tôi ngơ ngác đi tìm một thành phố ngập tràn hương hoa, bờ môi, ánh mắt, nụ cười. Nhưng tất cả đã xa xôi. Lại ngơ ngác ven sông, hóng theo ngọn gió miên man, muốn bay về phía vô số ánh đèn của chiếc cầu hình cánh cung đang tỏa sáng kia. Thứ ánh sáng có sức hút mãnh liệt khiến tôi mê mẩn tâm hồn. Thứ ánh sáng có màu sắc lộng lẫy, rực rỡ như bảy sắc cầu vồng. Tôi cứ lặng thinh, cứ đắm chìm, với thật nhiều cảm xúc. Rồi cơn mưa đại dịch sẽ qua đi, bảy sắc cầu vòng sẽ hiện ra. Đến ngày đó, tôi sẽ tháo chiếc khẩu trang ra, tự do hít thở không khí trong lành, tự do đi dạo trên bờ sông lộng gió, tự do cười nói mà chẳng ngại ngần gì nữa. Mới nghĩ thôi, đã thấy ngập tràn hạnh phúc.
Ngày ấy sẽ đến. Người dưng ơi, người quen ơi, người thương ơi, hãy bền lòng chờ đợi. Đợi đến ngày chúng ta bên nhau thật gần, nhìn nhau thật lâu, nói với nhau thật nhiều, thương nhau thật lòng, tình yêu thiết tha, tình người bao la.
Huyền Văn
Theo