(Xây dựng) - Thời gian, vô tình hay hữu ý, mà vừa trôi chảy, vừa tuần hoàn, khiến người ta vừa vui tươi vừa nuối tiếc? Thoắt đấy, đã vời vợi xa. Tưởng như vừa mới bỡ ngỡ làm quen, chớp mắt, đã tới lúc con tàu kéo những hồi còi chuẩn bị rời sân ga để đến phương trời xa đầy hứa hẹn. Lòng người ở lại lại bâng khuâng xao xuyến…
Mới ngày nào, những đốm nắng còn rụt rè nơi cổng trường cửa lớp, rồi òa vào nhau trong tiếng gọi thân thương của bạn bè, thầy cô. Nhìn những e ngại của chúng, lòng mình chợt mềm lại, thấy mình trẻ trung hơn. Cảm giác như kia chính là hình ảnh của mình những ngày đầu tiên bước vào cấp học mới. Chúng không tự thấy sự trong trẻo nơi nụ cười ánh mắt, không tự thấy mình như những đóa hoa vừa chúm chím nở trong ánh mai tươi hồng. Cái hồn nhiên trong sáng ấy tỏa ra, dậy lên trong mình những niềm vui vừa thân quen, vừa lạ lẫm. Tâm hồn mình như vừa được gột rửa bằng một thứ nước mưa ngọt ngào, tinh khiết.
Mới ngày nào, chúng còn quậy phá đến quên trời. Những ngày đi học muộn, những giờ thiếu bài, những trò trêu chọc bè bạn, những bản kiểm điểm, những lời hứa, những buổi gặp riêng… Bao nhiêu chuyện làm mình muốn khóc, nén tiếng thở dài. Những trong trẻo ấy chưa nhuốm mùi lo toan, chưa biết nghĩ suy sâu sắc, chưa biết tiếc nuối thời gian, chưa biết thương những người thương chúng đến tận cùng gan ruột. Chao ôi, những nốt lặng làm bất cứ ai cầm viên phấn, cây bút phải băn khoăn trăn trở. Cho đến khi nhìn thấy những ánh mắt hối lỗi, nhìn thấy những giọt nước mắt chực trào khỏi bờ mi, nghe thấy lời xin lỗi ngập ngừng, mới thấy có thêm niềm tin và nghị lực.
Mới ngày nào, chúng còn vụng về tự lên những chương trình văn nghệ, rồi hát, rồi nhảy say sưa. Nhìn chúng biểu diễn mà thấy lòng tự hào ghê gớm. Rồi bữa chúng tạo bất ngờ cho cô bằng chiếc bánh kem chúc mừng sinh nhật. Mỗi cây nến là một tấm lòng ấm áp, lung linh. Hóa ra, niềm vui ở đời có khi chẳng cần phải to lớn, mà chỉ cần được góp nhặt từ những gì thật nhỏ bé; lại có sức sống lâu bền, mãnh liệt. Cứ thế, chúng trở thành một phần trong cuộc sống của mình, như những đứa con của mình. Không, chúng chính là những đứa con của mình! Chẳng thế thì sao mình lại vui với niềm vui của chúng, buồn với nỗi buồn của chúng? Mình hòa tiếng cười trong những lần chúng đạt thành quả thi đua nho nhỏ. Mình an ủi khi chúng thất bại trận đấu bóng, giấu kín tận đáy lòng nỗi buồn giống chúng! Học đại học bốn năm, ra trường, mình đã thành cô giáo chưa? Lúc mới ra trường, mình nghĩ, mình đã thành giáo viên. Nhưng thực sự, nhờ có học sinh, mình mới thành giáo viên đúng nghĩa.
Vậy mà, chúng sắp rời xa mình. Cũng là quy luật tự nhiên thôi. Cây càng lớn, cành càng xa gốc. Con cái trưởng thành sẽ rời xa cha mẹ. Học sinh hoàn thành cấp học sẽ rời xa mái trường. Biết là thế mà lòng vẫn đượm một nỗi gì, vừa vui mừng vì chúng đã cứng cáp, sẵn sàng cho những bước mạnh mẽ hơn; lại vừa buồn nhớ vì phải xa chúng. Rồi mình sẽ lại đón lớp học trò sau, sẽ lại bắt đầu một chặng đường mới. Nhưng, những gì đã có sẽ không bao giờ lặp lại. Có lẽ, cuộc đời giáo viên vì thế mà không hề nhàm chán, trái lại, lại phong phú, giàu có về tinh thần hơn hết.
Thời gian bên chúng giờ tính bằng ngày. Nỗi lo thi cử chiếm lấy tâm trí , những dự định cho tương lai luôn canh cánh trong chúng. Mình vừa thúc giục chúng ôn bài, vừa man mác nỗi buồn chia xa. Rồi sẽ đến một ngày, chúng sẽ nhớ về bạn bè, trong nỗi nhớ ấy, chắc cũng có hình bóng thầy cô. Tất cả chúng ta đều sẽ không quên!
Cây phượng ngoài kia đã bung hoa rực rỡ. Mà chỉ một mình. Cánh bằng lăng tím trong chiều đầy nắng. Cũng chỉ một mình. Sân trường vắng hoe. Những chiếc lá lăn loạt xoạt khi có gió. Cuối năm học, đầu mùa hè, nhưng học sinh không được đến trường. Những nỗi niềm không biết sẻ chia cùng ai. Muốn gửi vào trong gió, mà gió thổi đi đâu? Muốn gửi vào trong mây, mà mây dường đi trốn? Chỉ có nắng gay nắng gắt, nhắc một mùa chia xa khác thường. Buổi chia tay đã lên kế hoạch từ mấy tháng trước bị hoãn không biết đến bao giờ. Thậm chí, có thể không được diễn ra. Lại thắt lòng thương lứa học trò kém may mắn, gặp ngay đợt dịch khủng khiếp của nhân loại. Trong lòng, những cảm xúc thật hỗn độn. Nhưng mình thực sự mong có được những ngày hè bình thường để các con “chân cứng đá mềm”, vượt qua được cửa ải thi cử đầy thử thách; để các con được sống trọn vẹn những cảm xúc của ngày tạm biệt. Và cả mình nữa…
Phương Thảo
Theo