(Xây dựng) - Chẳng biết tự bao giờ tôi hình thành thói quen cứ mỗi sáng khi thức dậy, trước khi đi ra khỏi nhà phải xem bản tin dự báo thời tiết. Thế nhưng không như mọi người xem để đơn thuần muốn biết thời tiết trong ngày hôm đó mưa nắng ra sao, tôi chỉ chăm chăm vào những chấm tròn sắc màu dự báo chất lượng không khí. Ngày hôm nào màu xanh thì vui rồi, chất lượng không khí tốt. Nhưng, những ngày ấy cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hôm nào màu vàng chất lượng không khí trung bình đã là mừng lắm rồi. Còn lại ở Hà Nội chủ yếu là màu cam với đỏ là kém và xấu có hôm còn lên đến mức tím là rất xấu. Nhiều hôm ngán ngẩm tôi thở từng tiếng dài thườn thượt, làm sao có thể sống ở cái mảnh đất Thủ đô này đây! Mẹ ở quê mấy hôm thời sự báo chất lượng không khí cảnh báo tím gọi giục tôi liên tục:
- Ở Hà Nội mà làm gì hả con, đất chật, người đông, nước bẩn, không khí bẩn, mọi thứ thì đắt đỏ. Con về quê xin một công việc ổn định, lấy vợ, rồi đẻ con bố mẹ còn trẻ trông con cho hai vợ chồng làm ăn có phải hơn không?
Tôi chỉ cười trừ khi mẹ hỏi vậy. Mẹ gắt “chẳng hiểu Hà Nội có gì mà mày mê mệt đến thế?”.
Hà Nội với tôi là những tháng ngày khó khăn và lạ lẫm khi mới chân ướt chân ráo từ tỉnh lên nhập học chẳng quen biết ai. Là những tháng ngày mệt mỏi, tủi thân đến bật khóc khi đi làm thêm đến mười hai giờ đêm mới về đến nhà, bụng đói meo mà chẳng có gì ăn, căn phòng trọ tối thui, bạn bè đã đi ngủ từ lúc nào. Là những ngày xa nhà nghe tin bão về mà lòng đau như cắt, gọi về quê hỏi thăm bố mẹ nước lũ đã tràn đến đâu rồi. Cố kìm nén ngăn nước mắt rơi, để rồi vỡ òa khi mẹ bảo “bố mẹ ổn, con đừng lo”.
Hà Nội cho tôi những người bạn thời sinh viên, cùng chia nhau từng gói mì tôm những ngày cuối tháng lương làm thêm chưa về. Cũng là nơi đã chứng kiến những ngày phấn đấu và nỗ lực hết mình trong những ngày tháng tuổi trẻ của tôi. Là những hôm ôn bài đến một giờ khuya, sáng mai năm giờ đèn đã bật sáng bên chiếc bàn học miệt mài tiếp trên từng trang giấy. Những nỗ lực cho ước mơ của ngày mai sau.
Để yêu, ghét một con người hay một vùng đất ta có muôn vàn lý do nhưng để thương, để bao dung trọn vẹn những cái đẹp và cái xấu của một ai đó hay nơi nào đó ta chỉ cần một, một lý do là đủ. Và có lẽ tôi thương Hà Nội bởi một lý do đơn giản đó là những mùa hoa.
Hà Nội là thành phố nổi tiếng với những chiếc xe đạp chở đầy những sắc hoa rong ruổi trên từng con đường phố nhuộm màu thời gian. Những loài hoa theo chân người bán tô thắm cho thành phố thêm phần rực rỡ dưới những vạt nắng chiếu xuyên qua hàng cây cổ thụ già hai bên đường. Mùa xuân những cánh hoa đào đua sắc, từng bông hoa đỏ thắm báo hiệu một năm mới đầm ấm và an yên. Đến mùa hoa sưa, những bông hoa sưa trắng xóa li ti, rụng trắng cả thềm hè phố, đượm một vẻ tinh khôi. Hoa loa kèn khoe sắc vào mỗi độ tháng Tư, một loài hoa thanh thuần nhưng không kém phần cao quý như những người con gái đất Tràng An. Tháng Năm học trò rực rỡ với những hàng phượng đỏ, đốt cháy rực cả góc sân trường và bằng lăng tím, tím ngát cả khoảng trời xanh nắng vàng mùa hạ. Khi hè sang những bông sen mang theo hương thơm qua từng góc phố nhỏ, thoang thoảng dịu nhẹ hòa quyện cùng hương cốm mê hoặc lòng người. Mùa hoa sữa chớm nở cũng là lúc mùa thu sang, mùa của những nỗi nhớ miền thương, có người thích có người chê cái hương thơm của hoa sữa, nhưng mỗi dịp đi xa thứ hương thơm này lại là thứ người ta nhớ nhất mỗi mùa thu về. Mùa đông đến cũng là mùa của những bông cúc họa mi cánh trắng nhụy vàng khoe sắc khắp Thủ đô, những bông cúc họa mi gây thương nhớ đến mức, người ta có thể bỏ ra rất nhiều tiền xe để đặt mua một bó cúc họa mi vận chuyển đến một tỉnh thành khác chỉ vì nhớ, vì “thèm” Hà Nội.
Những mùa hoa gây nhớ, gây thương như một liều thuốc mê làm người ta bịn rịn chẳng muốn rời xa, làm níu chân những người xa lạ chọn ở lại chốn đây. Nhưng đó chỉ là những mùa hoa ngắn hạn, ở Hà Nội có một loài hoa mà hoa của nó nở quanh năm. Đó là bông hoa nụ cười.
Những bông hoa nụ cười trao đi những yêu thương ở Hà Nội chẳng bao giờ thôi nở. Người ta trao những phần quà từ thiện cho người vô gia cư cùng nụ cười mang hơi ấm và hy vọng. Người ta cùng giúp nhau san sẻ những khó khăn trong mùa dịch với những nụ cười rạng rỡ động viên nhau. Cùng gói những cái bánh chưng gửi vào miền Trung bão lũ, nụ cười lạc quan về một ngày bão qua, miền Trung sẽ lại đứng lên dựng xây và phát triển. Từ cô lao công đến ông chủ tịch thành phố, từ cậu bé đánh giày đến ông doanh nhân thành đạt ai ai cũng thường trực trên môi một nụ cười bất chấp những khó khăn, nhọc nhằn mưu sinh của cuộc sống.
Những mùa hoa tươi đẹp như thế, chẳng trách tôi chẳng thể rời xa. Mẹ ơi ở đây nhiều thứ bất tiện và khó khăn lắm nhưng có những mùa hoa mẹ ạ.
Lê Đình Trung
Theo