Thứ năm 25/04/2024 14:14 24h qua English RSS
Hotline: 094 540 6866

Cái duyên báo chí

18:19 | 20/06/2021

(Xây dựng) - Vốn là cô gái hiền lành, nhút nhát, sống nội tâm, ngại giao tiếp, vậy mà chút nữa tôi trở thành nhà báo đấy. Và cái duyên với báo chí theo tôi đến tận bây giờ...

cai duyen bao chi
Ảnh minh họa.

Thuở ấy, tôi mới là cô sinh viên sắp ra trường, yêu nghề sư phạm nhưng duyên đẩy đưa đến với nhà đài... Một bác Trưởng Ban biên tập gặp tôi, khen giọng nói tôi đặc biệt truyền cảm lại là sinh viên văn khoa nên có thể tuyển làm phóng viên. Thế là lần đầu tiên, tôi bước chân vào Đài tiếng nói Việt Nam, run run đọc thử trước máy trong một căn phòng im phăng phắc. Rồi cũng lần đầu tiên, tôi nhận Giấy cộng tác viên đi cơ sở viết bài. Tôi đã chọn một đơn vị "Săn bắt cướp" được ngành Công an thành lập khá phổ biến ở một số tỉnh thành thời bấy giờ để tác nghiệp.

Các bạn thử hình dung, mặt mũi tôi non choẹt, cặp mắt trong veo ngơ ngác và đôi bím tóc dài buông trên bờ vai mảnh mai thì nom có ra dáng phóng viên không? Thế mà không biết sức mạnh nào khiến tôi can đảm, tự tin đeo túi dết đủ đầy giấy bút, tìm gặp lãnh đạo sở Công an một tỉnh, xin vào đơn vị cảnh sát đặc biệt này để phỏng vấn và lấy tư liệu viết.

Tôi nhớ mãi, đó là một buổi tối mùa hè đầy sao, những làn gió hiếm hoi xạc xào trên vòm lá, lòng tôi vừa náo nức vừa bối rối, một mình bước trên con đường nhỏ vắt qua cánh đồng vắng vẻ... Niềm hy vọng lấp loé như ánh sáng bầy đom đóm bên bờ cây tối thẫm ven khu nhà...

Đồng chí bảo vệ trẻ măng đã giữ tôi lại, nghiêm túc xem xét, kiểm tra giấy tờ, hỏi han khá lâu ở cổng. Thấy tôi mỉm cười trả lời tự tin, cuối cùng đồng chí trực ban ấy cũng thay đổi nét mặt, đáp lại tôi cũng một nụ cười rồi vui vẻ mời tôi đi vào.

Đội Săn bắt cướp đây ư? Toàn những chàng trai khoẻ mạnh, thông minh, đẹp ngời ngợi. Các chàng vây quanh tôi, miệng nghiêm túc chào hỏi, giới thiệu nhưng cặp mắt tinh quái cố giấu ánh cười. Tôi biết không dễ gì gặp được các anh vì ngoài công việc đặc biệt ra, đây là những anh hùng thầm lặng đúng nghĩa, rất dũng cảm, trượng nghĩa, vui vẻ nhưng ít nói và không thích nói nhiều về mình. Giây phút làm quen ấm áp, hoà đồng khiến tôi tự tin thêm. Tôi biết trong mỗi người chiến sĩ khôi ngô tuấn tú kia, mang bao chiến công lặng lẽ đáng được vinh danh, bao sự kiện đáng được kể lại... Đất nước trong thập kỉ đầu tiên sau chiến tranh đói khổ và ngổn ngang trăm mối, các anh đang nỗ nực âm thầm đem lại sự bình yên cho muôn nhà...

Thời gian có hạn, sau khi trò chuyện làm quen, tôi xin phép được nghe hai đồng chí đội trưởng, đội phó kể về những sự kiện, chiến công tiêu biểu nhất của đơn vị thời gian qua, những kỉ niệm khó quên của cá nhân các anh trong quá trình công tác... Câu chuyện các anh kể có lúc khiến tôi thót tim vì độ gay cấn, có lúc xúc động vì những chi tiết sinh động, chân thật... Những cuộc rượt đuổi trên tàu...Những chuyến trinh sát xuyên đêm qua các vùng miền... Sự giáp mặt với hiểm nguy... Tôi nhớ sau đó đã viết mấy bài báo về điển hình săn bắt cướp, được Ban Biên tập sử dụng. Thật tiếc là sau mấy chục năm dài, tôi không nhớ nổi nội dung cụ thể những bài báo đầu tiên còn non nớt đó.

Nhưng điều tuyệt vời nhất mà tôi bất ngờ có được, là cái duyên gặp gỡ làm báo đầu tiên ấy khiến tôi tự tin, dũng cảm hơn và hết sức cẩn trọng trong viết lách. Các anh đùa trêu tôi là cô gái dịu dàng mà dũng cảm, dám một mình "tác chiến" giữa vòng vây trai hùng... Các anh dặn dò tôi những quy định của ngành để tôi chọn lựa cái gì nên viết, cái gì nên giữ... Thật là những con người tài trí, văn võ song toàn!

Đáng tiếc, sau đó tôi không trở thành nhà báo mà là nhà giáo, nhưng duyên báo chí thì vẫn nối dài. Tôi cũng học theo những người hùng thầm lặng ấy, lặng lẽ sống, lặng lẽ viết, lặng lẽ cống hiến... Dọc dài thời gian công tác, tôi đã thức trắng bao đêm để cho ra đời không chỉ những trang giáo án, đề tài nghiên cứu khoa học, sách giáo trình... mà cả những bài báo, tạp chí, những sáng tác văn thơ... Riêng mảng sáng tác, tôi thường giữ lại cho mình như những sẻ chia tâm sự, những trang nhật ký văn chương, lưu dấu ấn những ngày bình dị muôn sắc màu buồn vui mà ta sống.

Có một thời gian dài, những cảnh đời éo le tôi được biết qua đường dây tư vấn mà tôi cộng tác khiến tôi không thể không viết, không nói về họ. Tôi được mời tham gia một số chương trình với báo, đài trung ương. Rồi sự nở rộ của những ấn bản phẩm phụ san báo, tạp chí một thời hút khách cũng khiến duyên báo chí của tôi được nối dài thêm... Nhưng thật tiếc, công việc chính là giảng dạy và cuộc sống trăm thứ bộn bề cuốn đi, khiến tôi không thể thổi tình yêu cho viết lách, báo chí thường xuyên, toàn tâm, toàn ý được.

May mắn thay, đến lúc tóc trên đầu điểm bạc, duyên báo chí lại trở về cùng tôi. Dù thích viết, lười gửi, chủ yếu chia sẻ cùng bạn bè, nhưng đôi lần thảng hoặc, các bạn thấy tên tôi xuất hiện trên một trang áo, tạp chí nào đấy, hay nghe thấy giọng nói tôi qua T.V, radio... thì đó chính là lúc cái duyên báo chí của tôi hiển hiện, tôi đang đến thăm các bạn và tặng các bạn những nụ hoa của trí tuệ, tâm hồn và lẽ sống yêu đời...

Xin cảm ơn duyên báo chí và chúc mừng ngày Báo chí cách mạng Việt Nam! Xin kính chúc các nhà báo luôn mạnh khỏe, an vui, "mắt sáng, lòng trong, bút sắc.

Bùi Thanh Hà

Theo

Cùng chuyên mục
Xem thêm
...

Tin bài cuối cùng

Không còn dữ liệu để load