Thứ bảy 20/04/2024 07:06 24h qua English RSS
Hotline: 094 540 6866

Ba mẹ đừng lo, hết dịch con sẽ về…

22:06 | 26/08/2021

(Xây dựng) - Giấu ba mẹ để làm tình nguyện viên, giúp bà con Thành phố Hồ Chí Minh trong tâm dịch, cậu sinh viên trường Cao đẳng PT-TH2 thuộc Đài Tiếng nói Việt Nam vẫn luôn hy vọng sẽ được ba mẹ tha thứ khi biết tin. Dù ngày đêm mệt nhoài với công việc tình nguyện, như hỗ trợ tiêm vắc xin, lấy mẫu xét nghiệm, phân phát đồ ăn, lương thực… ở nhiều địa bàn quận 10, quận Tân Phú, nhưng Tạ Quang Linh vẫn cố gắng để hoàn thành. Điều mà cậu sinh viên 23 tuổi đến từ Quảng Bình này mong mỏi đó là thành phố sớm được bình an.

Báo điện tử Xây dựng trân trọng trích đăng bức thư gửi mẹ của Tạ Quang Linh, khi đang làm tình nguyện viên tại tâm dịch Thành phố Hồ Chí Minh những ngày siết chặt giãn cách.

ba me dung lo het dich con se ve
Tình nguyện viên Tạ Quang Linh.

“Là một tình nguyện viên trong tâm dịch Thành phố Hồ Chí Minh lần này, hơn ai hết tôi hiểu rõ những nguy hiểm và vất vả mà đội ngũ y bác sỹ, chiến sỹ, tình nguyện viên đã xung phong đi đến những nơi tuyến đầu chống dịch. Mặc dù mẹ đã nhiều lần gọi điện dặn dò tôi ở yên và không nên đi đâu, tôi biết là mẹ lo lắng cho mình rất nhiều, nhưng tôi đã không làm theo – tôi thật có lỗi. Tôi đã giấu mẹ mình chuyện bản thân đi làm tình nguyện viên trong tâm dịch. Sau gần 1 tháng đi làm tình nguyện, hôm nay tôi quyết định viết cho ba, mẹ mình một vài dòng thư để nói cho ba, mẹ biết cùng với lời xin lỗi chân thành của mình. Tôi chỉ mong ba, mẹ hiểu và hãy an tâm rằng mình sẽ luôn làm tốt những nhiệm vụ và sẽ giữ cho bản thân mình thật an toàn. Hết dịch con sẽ về” - Tạ Quang Linh.

Bức Thư Gửi Mẹ

Mẹ yêu!

Hôm nay, Sài Gòn mưa rất to và nặng hạt, tiếng mưa dội xuống mái nhà nghe xót cả ruột gan. Con vừa về nhà sau một ngày đi tình nguyện hỗ trợ chống dịch Covid-19. Cả người con ướt đẫm, không phân biệt được là do mồ hôi hay nước mưa nữa mẹ ạ. Những lúc như thế này con nhớ mẹ, nhớ cả nhà mình lắm.

Mẹ à, con muốn gửi lời xin lỗi đến mẹ vì đã giấu cả nhà mình chuyện đi tình nguyện viên chống dịch gần cả tháng nay. Con biết tính ba mẹ hay lo, sợ con nhiễm bệnh, sợ con không đủ sức khỏe để đi chống dịch. Ba, mẹ mà biết tin thế nào cũng cuống cuồng lo lắng nên con không dám nói. Ngày nào mẹ cũng gọi điện nhắc nhở bảo “Con đừng ra đường nhé, dịch này nguy hiểm lắm” Con cũng dạ dạ, vâng vâng, nhưng mà làm sao được mẹ ơi, Sài Gòn đang còng lưng chống dịch. Con không ngăn được đôi chân của mình mà chạy đến những nơi cần hỗ trợ. Ngày nào mẹ cũng xem TV đọc tin tức thấy ca nhiễm ngày càng tăng, mẹ nói “hay là con về quê đi, có gì ăn đó ở gần mẹ để mẹ khỏi lo lắng”. Thật sự con rất nhớ nhà, con cũng muốn về bên cạnh vòng tay bao bọc của ba, mẹ. Nhưng mẹ ơi lòng con nôn nóng, tâm trí rối bời không yên chỉ muốn giúp được một phần nào đó cho Sài Gòn. Người ta cứ hỏi con đi tình nguyện như vậy không sợ hay sao?. Dạ con sợ chứ, nhưng con thương bà con ở đây hơn nỗi sợ con Covid kia, con chỉ mong sao mọi người ai cũng được bình an, dịch sớm được đẩy lùi để sớm trở lại cuộc sống như trước đây, và để không còn nhìn thấy những cảnh đau thương như thế này nữa.

Suốt cả ngày, bọn con mặc bộ đồ bảo hộ kín mít. Hết đi phát lương thực cho các khu cách ly rồi lại về phường hỗ trợ tiêm vacxin, hay đi lấy mẫu xét nghiệm tại những nơi đã có ca nhiễm. Công việc ở đây rất mệt và áp lực mẹ ạ, có ngày tụi con hỗ trợ và tiếp xúc hơn ngàn người dân. Đôi khi có những cô chú hiểu lầm ý nghĩa lời nói của tụi con nên đã buông những câu nói nặng lời khó nghe làm con rất buồn, nhưng bù lại, con nhận được vô vàn những câu hỏi thăm, an ủi, động viên từ những anh chị, cô chú khác. Và dù sao đi nữa thì con vẫn rất vui, vì ít ra con đã làm được điều gì đó có ích giữa lúc gian nan thế này.

ba me dung lo het dich con se ve
Tạ Quang Linh mặc áo cam trong đội tình nguyện.

Mẹ à, ngày hôm nay con đã không kìm được nước mắt của mình khi nghe những cô chú làm lao động tự do chia sẻ về hoàn cảnh của mình, những cô chú đó mất việc vì dịch, không đi làm nên không có tiền, hai vợ chồng phải đem đi cầm từ chiếc xe máy đến sổ hộ khẩu rồi tới chứng minh nhân dân để mua đồ ăn. Không hiểu sao khi nghe được những lời đó tự dưng nước mắt con cứ trào ra. Con nhớ nhà, nhớ ba, mẹ quá. Thèm được về nhà ngủ nướng trong cái mùa đông lạnh ở quê mình. Thèm nghe tiếng mẹ kêu dậy khi nấu xong nồi cháo canh mà con thích nhất. Những ngày Sài Gòn căng thẳng, con không dám đọc báo, lên mạng vì sợ. Con sợ những con số về ca mắc và số người tử vong cứ ngày một tăng mẹ ạ. Con covid nó ác quá không chừa một ai cả, những anh chị tình nguyện viên làm cùng con, khi người thân yêu của mình nhiễm bệnh cũng chỉ biết đứng nhìn không giúp được gì, cảm giác đó đau khổ đến nhường nào. Mỗi lần con làm nhiệm vụ xong được xét nghiệm mà không sao là con rất mừng. Con mừng một phần vì bản thân không sao và một phần vì ngày mai con lại được tiếp tục đi hỗ trợ mọi người. Con sẽ cố gắng giữ cho bản thân mình thật an toàn cho nên mẹ đừng lo cho con quá mẹ nhé.

Sài Gòn mùa này không còn tiếng ồn ào náo nhiệt như trước mẹ ạ, bây giờ Sài Gòn chỉ còn tiếng xe cấp cứu cứ “hú hét” cả ngày dài khiến người ta ám ảnh. Nhìn những hình ảnh tang tóc, xót xa của những gia đình có người mất vì Covid, những người vô gia cư vật vờ ở Sài Gòn, những người lao động nghèo kết thành đoàn rời Sài Gòn để về quê, và cả những người kẹt lại... Con thấy xót xa và bất lực quá vì mình không đủ sức để giúp hết được tất cả mọi người. Và con cũng tin rằng nếu ba, mẹ biết được những hình ảnh con chứng kiến hằng ngày chắc có lẽ ba, mẹ sẽ không giận con nữa đâu.

Mấy hôm nay đi nhiều con mệt quá, con muốn nghỉ một ngày để lấy lại sức nhưng khi nghĩ lại những cảnh đau lòng ở đây, và còn biết bao nhiêu người đang cần mình, con không cho phép mình được nghỉ dù chỉ là một ngày. Là một người trẻ, con cần phải cố gắng hơn nữa để cống hiến sức mình vì quê hương, đất nước thay vì chỉ nằm ở nhà và lướt điện thoại. Con vẫn còn may mắn lắm vì có gia đình, vẫn có nơi để trú ngụ trong những ngày mưa gió thế này. Nhưng có nhiều người ở đây không thể cầm cự nổi trong cơn đại dịch lần này nữa mẹ ạ. Con chỉ đóng góp được một ít công sức nhỏ nhoi nhưng mà con sẽ cố gắng. Mẹ đừng giận chuyện con giấu mẹ đi tình nguyện nhé. Con biết mẹ lo cho sức khỏe của con, con cũng sẽ cố gắng bảo vệ mình, cũng sẽ cố hết sức để chiến đấu. Chỉ cầu mong Sài Gòn mau khỏe. Cầu mong tất cả mọi thứ bình yên trở lại. Để không ai phải đau thêm nữa.

“Cả nhà mình nhớ giữ gìn sức khỏe ạ. Ba, mẹ ở quê thấu hiểu và ủng hộ cho việc làm của con là động lực to lớn để con cố gắng mỗi ngày”.

Một số hình ảnh khác của các tình nguyện viên:

ba me dung lo het dich con se ve
ba me dung lo het dich con se ve
ba me dung lo het dich con se ve
ba me dung lo het dich con se ve

Con Linh

Theo

Cùng chuyên mục
Xem thêm
...

Tin bài cuối cùng

Không còn dữ liệu để load