(Xây dựng) - Pleiku vốn dĩ nhỏ như lòng bàn tay, đây là cách nói đùa của những du khách đặt chân đến phố núi, và sau tầm một giờ đồng hồ vòng vèo khám phá “nội thành” đều “chốt sổ” lại như vậy. Bởi thế nên Vũ Hữu Định đã từng nói “đi dăm phút đã về chốn cũ”. Quả thật là phố của mình không rộng. Lại nhấp nhô lên xuống theo những cung đường. Sự nhấp nhô này tạo cho Pleiku mang dáng vẻ trữ tình. Đặc biệt là khi phố lên đèn, những xuống lên theo địa hình vô hình trung đã tạc vào đêm những đoạn tầng nhấp nháy lung linh theo ánh đèn màu. Vì vậy, phố đêm đã phần nào neo lại vào lòng người sự duyên dáng, nên thơ.
Nét đẹp dịu dàng trong lòng TP Pleiku. Để khám phá một vùng đất mới, đâu chỉ dừng lại ở nhộn nhịp phố phường. Với Pleiku không ngoại lệ. Những con đường ngoại ô cũng rất đằm thắm như những lời mời gọi dẫn dụ. Mà hầu như ngả đường nào cũng dẫn đến những chốn hẹn hò với thiên nhiên thật hấp dẫn. Dễ dàng nhận thấy một nét chung của các ngả đường là vào mùa khô sẽ rờm rợp quỳ vàng. Đến mùa xuyến chi thì bạt ngàn hai bên đường những bông hoa tí ti cánh trắng. Mùa cao su rụng lá những cành cây khẳng khiu vươn mình trong nắng gió cao nguyên cũng thu hút được bao bạn trẻ tìm đến để lưu lại những khoảnh khắc trong album của mình. Những nẻo đường nam bắc đông tây, hầu như hướng nào cũng đưa ta đến những con thác, nét đặc trưng không thể thiếu của vùng rừng núi. Gần thì có thể nghĩ đến thác Phú Cường, Ba tầng, Công chúa, Xung Khoeng, Lệ Kim, Chín tầng. Xa hơn là Đak rong, Thác 50, Thác 95… Đây là những điểm đến lý tưởng cho những bạn lỡ đem lòng say đắm với thiên nhiên, với núi rừng hoang sơ. Bởi đa phần những con thác ở đây vẫn giữ được sự hoang sơ vốn có, chưa bị can thiệp bởi bàn tay con người.
Những con đường ngoại ô đâu chỉ là những con đường đến với thiên nhiên. Đó còn là những con đường dẫn về buôn làng, về nương rẫy, về cuộc sống còn mang dáng dấp quê kiểng của người dân sinh sống ở ngoại thành. Mỗi cung đường về làng đều gợi đến một cuộc sống yên bình. Cái yên bình tĩnh lặng khi được đi giữa bạt ngàn cà phê trổ bông trắng muốt với hương thơm nhẹ nhàng, thanh khiết. Hoặc sự hân hoan thích thú khi cây kết trái chín đỏ cành hứa hẹn mùa bội thu. Những con đường dẫn về thung xa bươn qua bình nguyên bằng phẳng dưới chân đồi mát mắt màu xanh lúa mới đương thời con gái phả hương đồng ruộng. Cũng thật dịu mắt khi mùa về nắng vàng mật ong trên thảm lúa chín cúi đầu đung đưa theo gió. Mùi lúa chín là mùi của hồn cốt quê hương.
Ngoại ô Pleiku còn là cả những cánh đồng hoa màu xanh mướt mắt. Màu xanh mỡ màng rập rờn của lớp lớp lá non giữa nền đất đỏ bazan khiến lòng người dịu dàng quá đỗi. Những trảng xanh đỏ, tím, vàng đan xen của rau màu đang chờ thu hoạch gợi lên nét lấp lánh trong ánh mắt nụ cười của người nông dân chân lấm tay bùn. Công việc nhà nông luôn tay luôn chân bán mặt cho đất bán lưng cho trời còn điều gì trông chờ hơn những thành quả của tháng ngày vun bón tưới tắm. Chiều ngoại ô gió mát, nếu có dịp đi ngang những thửa rau này, chắc ai cũng ao ước về mảnh vườn ở phố, để có thể tự tay gieo hạt tưới cây đợi ngày mơn mởn non tơ. Đêm ngoại ô rười rượi ánh vàng giữa mênh mang bát ngát đồng bãi, sẽ khó mà kìm lòng trước sự bình yên thôn dã. Để rồi lại có những giấc mơ về một căn nhà nhỏ giữa khoảng vườn đầy cây trái hoa màu.
Lối về ngoại ô đôi khi là những con đường bụi đỏ mịt mờ. Con đường dẫn về làng của những người bản địa nơi này. Chiều buông, trẻ con cõng nhau ra đứng ngó nghiêng cười đùa làm rộn vui cả một khoảnh đất rộng rãi ven đường. Vẫn còn đâu đó sót lại hình ảnh những người đàn bà J’Rai, Banah, Ê đê gùi những bầu nước từ giọt về nhà. Dẫu biết bây giờ hình ảnh đó rất hiếm hoi khi điện đã kéo về từng làng xã xa xôi, và nước cũng về tận đầu làng cuối ngõ. Bởi vậy, bất chợt gặp hình ảnh này, người nuối hoài quá khứ vẫn thấy lòng dâng lên một niềm vui, xem lẫn thoáng buồn tiếc mơ hồ.
Những con đường ngoại ô cũng đẹp đẽ gọi mời dẫu mang dáng vẻ không như đường phố. Chẳng ánh đèn màu sặc sỡ, có những con đường tối mịt tối mờ. Có những con đường đơn sắc ánh điện mờ mờ trong đêm vắng gợi lên sự cô độc đến ngại ngùng. Nhưng khi ánh sáng đầu ngày ùa đến, trên những cung đường lại rộn rã tiếng xe. Mỗi chuyến xe chở bao điều lo toan thường nhật. Và những vòng xe bon bon ấy lại lăn đến nơi cuộc sống con người hiện hữu. Giữa bạt ngàn cây xanh và nắng gió Cao nguyên.
Ngô Thanh Vân
Theo