(Xây dựng) - Khi dã quỳ trơ khấc những đài khô, đường làng quanh co chỉ còn bụi đỏ mù trời vì gió. Mái tôn khua vào nhau những âm thanh lạnh lẽo. Lúc ấy, hơi ấm của lửa, hương thơm của lửa lại gợi không khí ấm áp, đoàn tụ của tình thân.
Những ngày cuối năm bộn bề, tất bật cũng không làm nguôi đi cái khao khát của những người con xa quê, đó là được nhanh chóng trở về quê mình, về làng mình mà hít hà mùi lửa hun từ đống lá khô, từ cành cây cà phê khô cuối vụ, từ vỏ trấu, đụn rơm khô của mùa thu cũ, để mang tất cả giận hờn vứt vào trong gió, chỉ giữ lại những ngọt ngào, yêu thương từ chính cái giản dị, dân dã, mộc mạc.
Những rẫy cà phê sau thu hoạch chỉ còn lại cành cây xơ xác. Gió cao nguyên rít lên như muốn nhổ tung từng chiếc rễ. Nhưng cây cà phê vẫn bám trụ trên vùng đất thân quen. Tự rút ruột mình ra mà xanh lá. Tự quằn mình lại vá vết thương của từng chùm quả vừa bị tuốt khỏi cành. Lá khô rụng xuống đầy bồn giữ ẩm cho cây khi cha tưới nước. Mẹ nhặt những cành khô cha vừa cắt để vun thành đống đốt lửa đuổi cái giá lạnh se sắt mùa đông.
Tất cả công việc ngoài đồng đều khẩn trương và kết thúc bằng những đụn khói hun từ trấu hoặc vỏ cà phê, vừa để đốt lửa cho ấm mùa đông, vừa để lấy tro làm phân bón lót. Cha vươn vai hít hà trong gió mùi thơm của lửa, gương mặt cha giãn ra, thảnh thơi cho ngày cuối năm.
Thoảng trong gió là hương thơm của lửa. Gió đưa khói vây quanh, chắn cái lạnh đang tràn khắp làng. Làng xóm dọn sạch những góc sân còn vương rơm của mùa lúa cũ, tỉa lại hàng rào cây ngũ sắc. Cà phê phơi khô đã được xay vỏ, đóng bao, cất vào kho chờ giá. Những khoảng sân đất hiện ra khô cong trong nắng hanh vàng. Mẹ quét dọn, thu gom lá khô vun thành đống nhỏ, chờ chiều về đốt lửa cho sạch sân vườn.
Những công việc hàng ngày, hàng năm vẫn lập trình như thói quen của mỗi gia đình trong làng. Nó quen đến mức không ai nhớ đã bao lần mẹ quét lá, vun lá và nhóm lửa. Khói nhèm mắt. Than quẹt ngang mặt. Củ khoai, củ mì vùi trong tro thơm. Cảm giác bình yên dân dã ấy theo những đứa con xa làng quê, nhắc nhở chúng luôn nhớ về một thời khói bếp yêu thương.
Một mùa đông nữa lại về. Ai có kịp sắp xếp công việc cơ quan, công việc nhà riêng thì chạy về quê, một buổi chiều đông xơ xác lá khô gầy, mà hít hà mùi lửa cho đầy lồng ngực, mà tiếp thêm nghị lực cho một năm mới phấn khởi, thành công.
Mùi lửa ấy, vì vậy, cứ mãi thơm nồng trong ký ức tôi với những yêu thương gia đình.
Thuận Ánh
Theo