(Xây dựng) - Đã bao lần ngồi trước màn hình laptop, muốn viết một điều gì đó mà chữ nghĩa cứ trôi hết. Ngày lại ngày, quanh quẩn trong nhà, nghe mấy bản tin Covid - 19, thương thắt lòng thành phố biển mùa buồn…
Vũng Tàu của chúng tôi có biển, có sông, có rừng, nơi hội tụ đủ “thiên thời, địa lợi, nhân hòa” bao năm qua là điểm đến ưa thích của khách du lịch, là mảnh đất hào phóng, thân thương của những người con khắp mọi miền Tổ quốc về đây lập nghiệp. Vậy mà giờ đây, thành phố trở nên vắng lặng đến nao lòng. Biển vẫn xanh, gió vẫn rì rào, nắng vẫn vàng như mật rót xuống những cung đường không bóng người qua. Sống ở thành phố này hơn bốn mươi năm, tôi đã quen với cảnh sáng sáng công viên rộn ràng nhạc thể dục, bãi biển râm ran tiếng chuyện trò của những người đi tắm sớm, buổi chiều con đường ven biển lộng gió đón những “coureur” guồng chân không biết mệt, những người chạy bộ rèn luyện sức khỏe… Một thành phố trẻ sống động, tươi vui, phong cảnh thơ mộng, hữu tình làm say mê biết bao tâm hồn những người bạn mỗi khi có dịp ghé thăm tôi, nay im lìm buồn bã với những cánh cổng đóng chặt, những con đường chỉ còn xào xạc lá khô bay.
Tôi nhớ những ngày còn bình yên. Nhớ những sáng cùng đám bạn thân nhâm nhi ly cà phê trong những quán ven biển. Tiếng chuyện trò, tiếng nhạc du dương hòa cùng tiếng gió trong không gian thanh bình, khoáng đạt của biển trời. Tôi nhớ những buổi chiều leo núi, cây cối rì rào, lối nhỏ dễ thương uốn lượn với cỏ xanh và những khóm hoa dại, những chú khỉ láu lỉnh nhảy xuống nhặt đồ ăn ngay bên cạnh người đi núi. Tôi nhớ bãi Sau mênh mông sóng xô, những tiếng cười rộn rã, những em bé dù mới lẫm chẫm biết đi được bố mẹ dẫn ra ngồi xây những lâu đài cát, mắt ánh lên niềm vui thích khi bắt gặp mấy chú dã tràng đang cuống cuồng chạy trốn trên bãi biển. Tôi nhớ những hàng dừa nghiêng nghiêng trên bãi Trước mà chúng tôi hay ví như những cô gái duyên dáng xõa mái tóc dài tung bay trong gió. Con đường bãi Dứa một bên là núi, một bên là tiếng ì oạp của sóng, những bãi đá nhấp nhô ẩn hiện trong làn nước biếc. Bãi Dâu thanh bình với những địa điểm tâm linh (nhà thờ Đức Mẹ, chùa Quan Thế Âm…), nơi ngắm hoàng hôn đẹp nhất Vũng Tàu. Ngồi ở nhà mà lòng tôi lang thang trên mọi nẻo đường quen thuộc thân thương của thành phố biển. Dịch bệnh làm những điều rất đỗi bình thường bỗng trở thành niềm ao ước xa vời.
Mảnh sân nho nhỏ trước nhà trồng mấy cây cảnh giờ là không gian duy nhất tôi được đi lại hít thở khí trời hàng ngày. Mỗi sáng, tôi đón chờ từng nụ hoa, ngắm vài con ong bay đi, bay lại trước sân mà hình dung những ngày đắm chìm trong không gian xanh mướt của cỏ cây núi Lớn, núi Nhỏ.
Đã thành thói quen, mỗi lần có điều gì bức bối suy tư là tôi lại xách xe chạy lên núi. Tôi yêu những con đường quanh co ôm lấy sườn núi lúc nào cũng lộng gió và lích rích tiếng chim trong vòm lá. Mùa nào đường lên núi cũng có hoa, bằng lăng, phượng vĩ, mai anh đào, bông gòn… cả những đám lau trắng phơ phất cũng làm nên một vẻ đẹp rất riêng, rất Vũng Tàu mà khiến ai đi xa cũng nao nao nhớ về. Tiếng gió vi vút trong rừng cây cùng tầm nhìn phóng khoáng thấy trước mặt mình là mênh mông màu xanh biển cả làm lòng tôi luôn dịu lại, lắng đọng những niềm vui và xua tan mệt mỏi, buồn chán trong cuộc sống. Sau những lần lên núi, tôi như được tiếp thêm năng lượng, thấy mình thêm yêu đời, yêu người và yêu nhất mảnh đất Vũng Tàu thân thương - nơi neo giữ lòng mình từ tuổi thanh xuân cho đến trọn đời.
Biển Vũng Tàu không trong xanh bằng biển Nha Trang, Phú Quốc nhưng có những bãi tắm thoai thoải, rộng rãi với cát mịn, đặc biệt sạch sẽ và văn minh từ khi lãnh đạo thành phố quyết tâm dẹp hàng rong, trả lại cho bãi tắm tầm nhìn thông thoáng, sạch đẹp thì du khách đổ về đây cũng đông hơn rất nhiều. Những ngày cuối tuần, bãi Trước, bãi Sau đông nghẹt, thành phố biển bỗng tưng bừng sôi động như một phần của Sài Gòn. Để rồi tuần mới đến, người Vũng Tàu lại ung dung ra biển sớm, đón bình minh, đằm mình trong làn nước tinh khôi, tận hưởng sự tĩnh lặng, thư thái của một thành phố nhỏ yên bình.
Thế mà giờ đây…
Biển vẫn xanh, sóng trắng dạt dào, gió vẫn rì rào với rừng cây kể những câu chuyện về miền đất có rừng, có sông, có biển, có những chuyến bay đưa người thợ ra giàn khoan ngoài khơi xa. Cuộc sống vẫn trôi qua hàng ngày, chỉ là nhọc nhằn hơn với những thiên thần áo trắng, với lực lượng quân sự, lãnh đạo… đang trần mình chống dịch. Chỉ là buồn hơn, nặng nề hơn khi người dân ngồi trong nhà, tạm quên đi không gian thoáng đãng ngoài kia và đón nhận bản tin Covid - 19 mỗi ngày.
Thương quá thành phố xinh đẹp của chúng tôi! Thương quá Việt Nam tôi! Thương quá toàn nhân loại trong đại dịch này! Nguyện cầu cho tất cả bình an để cuộc sống tiếp diễn đẹp tươi, hạnh phúc trên khắp hành tinh!
Nguyễn Minh Nguyệt
Theo