(Xây dựng) - Chiều buông nắng ơ hờ quanh thành phố. Nắng cuối xuân nhẹ dưng mà đẹp và thú vị. Nàng Xuân đã du ngoạn được hết chặng đường. Trên hành trình của mình, nàng gửi gắm tình xuân vào cỏ cây, hoa lá, vào ánh mắt, nụ cười, vào những thiết tha mong đợi một năm mới bình an, hạnh phúc.
Tôi thường có thói quen dạo quanh thành phố sau giờ tan làm, chẳng làm gì cả, chỉ là cứ xuôi theo dòng người ngược xuôi trên phố mà thấy nhẹ nhõm, vui vẻ, dịu dàng trong dòng chảy của cuộc sống hối hả.
Tuy là dịch bệnh đến ngay từ đầu năm theo cái cách mà chúng ta chẳng mong đợi, nhưng cuộc sống thì vẫn chảy trôi không dừng. Mọi người vẫn phải làm việc, phải sinh hoạt trong một môi trường bình thường mới. Phố vẫn đông, người, xe vẫn chạy mải miết trên đường, đan vào nhau giống mạng nhện. Sao ở đâu mà lắm người thế, cái thành phố bé nhỏ này dường như mỗi năm lại thấy đông đúc hơn. Sự tăng cơ học về dân số cùng những phương tiện cá nhân khiến đường phố như thu hẹp lại, chật chội hơn, ngột ngạt hơn.
Như cái phố nhà tôi ở, ngày xưa nó đẹp và bình yên. Mùa hè, nắng chan đổ lửa, chỉ cần bước vào phố là mát như ở trong điều hòa. Cây xanh xòe bóng mát rợp 2 bên phố, các ngôi nhà nép mình, yên lặng trong buổi trưa hè. Buổi sáng mở cửa sổ ra, nghe thấy tiếng chim hót. Từng đàn chim sẻ rủ nhau sà xuống đường, đùa vui lích rích.
Ấy vậy mà chỉ một thời gian ngắn, phố chẳng còn nhận ra mình nữa. Hàng quán hai bên đường mọc lên san sát. Vỉa hè, lòng đường tràn ngập xe cộ. Phố ồn ào, đông đúc, mệt mỏi hệt như lòng người vậy. Âu cũng chỉ là mưu sinh thôi mà sao thấy lòng không khỏi ngậm ngùi, trống vắng…
Mấy hôm trước có dịp ghé vào chốn cũ trong thành phố. Khi ấy chúng tôi là những sinh viên trẻ mới ra trường về Bắc Ninh công tác. Mỗi người mỗi nơi nhưng yêu và gắn bó với mảnh đất Kinh Bắc ngàn năm văn hiến. Thuê nhà ở trọ trong Y Na mà cảm thấy như sống trong chốn làng quê thanh bình. Đêm đêm, nằm ngủ còn nghe được cả tiếng ếch, ễnh uôm kêu đằng sau những kênh mương, bờ thửa…Nhớ những đêm phố thị buồn tênh, đèn điện chẳng có. Đường tàu chắn ngang nẻo vào. Y Na cũng chưa có cầu chui bên dưới nên vẫn phải chờ xe bên đường mỗi khi có tàu chạy qua. Vẫn nhớ mãi những âm thanh chói gắt, ầm ào của đoàn tàu mệt mỏi đi qua để lại những đốm sáng nhỏ rơi vụn vào yên ắng. Dạo đó, nhà cửa bên đường còn thưa thớt lắm. Đường nhỏ lầy lội mỗi khi mưa về. Phố nhỏ, ngõ nhỏ, cuộc sống bình yên trôi tựa mây hồng.
Thế mà giờ đây, Thành phố đã đổi thay ngoạn mục. Những công trình, đường xá cứ mọc lên san sát. Các khu dân cư mới được mở rộng. Nhiều dự án đất đai được triển khai, tạo dựng nên những khu phố mới, sầm uất. Ruộng lúa dần biến mất. Làng quê lùi sâu vào dĩ vãng. Chốn nhỏ thanh bình ngày ấy giờ đây nhộn nhịp hàng quán, chẳng ai còn nhận ra nữa. Đi qua chỗ hồ gần khu đô thị mới bất chợt gặp giàn hoa giấy nhà ai đó thả buông trên mái hiên, chợt thấy tiếc nuối một điều gì thật đẹp…
Nhưng dù thế nào, tôi vẫn yêu thành phố trẻ trung và năng động này, nơi đã gắn bó với tôi bằng làn điệu quan họ say đắm, bằng nỗi nhớ thương qua các mùa hoa nở, bằng sự gắn kết tình người nồng ấm và hồn hậu. Sự phát triển năng động của một thành phố trẻ, những tòa nhà cao tầng ngạo nghễ, những công trình kiến trúc vừa mang đậm bản sắc dân tộc vừa mang yếu tố thẩm mỹ, hiện đại, những khu công viên, cây xanh, hồ nước được quy hoạch bài bản, phù hợp, như những lá phổi xanh khổng lồ khiến cho thành phố xanh hơn, sạch hơn và đẹp hơn… Thành phố mỗi ngày một đổi thay, nhưng lòng người thì vẫn thế, an yên, ấm áp. Chỉ mong sao cái mới sẽ không làm mất đi những dung dị, hồn hậu, chỉ mong như vậy mà thôi...
Yên Minh
Theo