(Xây dựng) - Tôi có cô bạn đã lâu không gặp. Hôm vừa rồi đi du lịch nước ngoài về, gặp tôi, ngồi nói chuyện một lúc khoe:
- Anh ạ, em cũng không biết gái Hà Nội đặc biệt ở chỗ nào nữa nhưng em đi tận ra nước ngoài người ta cũng nhìn ra ngay em là gái Hà Nội.
Tôi cứ ngẫm nghĩ và tìm hiểu mãi về câu nói đó, rằng tại sao một người nước ngoài đối với họ, phụ nữ Việt Nam, ai chả giống ai, mà họ lại nhận ra, đó là điều lạ.
Có điều gì khác và đặc biệt ở những người con gái Hà Nội? Xin thưa là khác lắm, nhất là những người con gái thời xưa, họ được dạy dỗ cẩn thận từ tấm bé trong gia đình nền nếp, dạy lễ phép, duyên dáng trong cách giao tiếp ứng xử và trong cách đi đứng, cử chỉ.
Lớn lên chút nữa, khi bắt đầu đến tuổi thiếu nữ, họ được truyền dạy từ bà, từ mẹ về "nữ công gia chánh". Trong chuyện phẩm giá đạo đức của một người phụ nữ, người vợ và người mẹ, ngày xưa gọi là "công dung ngôn hạnh"; họ cũng được chỉ bảo cẩn thận.
Khi ra xã hội cũng vậy, họ vẫn là người con gái kín đáo, ý nhị, lịch thiệp, mềm mỏng và giàu lòng tự trọng. Cách đi đứng nhẹ nhàng, khoan thai, nhấc cao chân để không phát ra tiếng quèn quẹt nơi công sở, lối ăn mặc nền nã, duyên dáng mà kín đáo, ngay ngắn, phù hợp với từng môi trường.
Họ thưa gửi, dạ vâng và bao giờ cũng có chữ “ạ” ở cuối câu, ngay cả nụ cười cũng vẫn luôn thể hiện họ là người phụ nữ có giáo dục và luôn gìn giữ cho bản thân trong giao tiếp, dù bất cứ địa vị nào trong xã hội.
Lối trang điểm của những người con gái còn giữ cốt cách Hà Nội xưa cũng thật khéo, phớt một chút để duyên hơn, nồng hơn, chứ không cốt khoe mẽ son phấn màu mè, lòe loẹt vô duyên...
Cách mặc của họ cũng vậy, vừa thoải mái, hòa nhã nhưng vẫn kín đáo lịch sự mà vẫn không thiếu nét đậm đà tình tứ của người phụ nữ. Đặc biệt ở họ là cách phối màu, chọn màu sắc giữa quần, áo, giầy dép sao phù hợp với hoàn cảnh thời tiết, không diêm dúa rườm rà mà đẹp trang nhã.
Họ ăn uống nhỏ nhẹ và điềm đạm, ngồi vào mâm cũng ý tứ đúng như các cụ dạy “ăn trông nồi, ngồi trông hướng”. Họ ý tứ chứ không thô thiển, và miếng cơm cũng khẽ, ăn quả chuối cũng bẻ đôi và húp miếng canh cũng từ tốn. Nhiều lắm, có lẽ người ta phải mất rất nhiều thời gian và quan sát kỹ mới có thể thấy hết được...
Nhà văn Băng Sơn đã từng viết: “Cứ dăm năm lại có một lớp con gái trẻ Hà Nội lớn lên và đẹp hơn trước. Phụ nữ Hà Nội đi đâu cũng không lẫn được vì nhiều vẻ. Đó là một điều thật đẹp, thật vui. Ngay giữa lòng thành phố có thể nhận ngay ra người phụ nữ có cốt cách Hà Nội, bất kể tóc hoa râm bạc trắng hay còn tóc thề để xoã ngang vai, bất luận họ đang vội vã, đang ngồi trên xe máy, đang trong rạp hát, đang ăn hay đang thả bộ ung dung trên vỉa hè”.
Chính những cái đó nó toát lên một nét đặc trưng, một cái gì đó rất riêng của người phụ nữ Hà Thành mà những người ở nơi khác, thậm chí người nước ngoài cũng nhận ra.
Ngẫm đi ngẫm lại tôi thấy cô bạn tôi khoe kể ra cũng có lý. Thật là tự hào!
Tuệ Phong
Theo