(Xây dựng) - Ai cũng có một thành phố cho riêng mình, có thể là Đà Lạt ngàn hoa mộng mơ tình ái, là Sài Gòn trẻ trung năng động, là Hà Nội trái tim hồng ấm áp thương yêu… Tôi cũng có cho mình một thành phố, dẫu bây giờ chỉ còn trong hoài niệm xa xôi, xa xôi không thể nào trở lại, không thể kiếm tìm. Thành phố ấy mang tiếng là thị thành nhưng mộc mạc, giản dị mang dáng hình của một cô gái mới lớn từ quê ra phố giúp việc cho một gia đình khá giả. Thành phố ấy bình yên, bình yên từ trong thẳm sâu tâm hồn của lòng phố. Thành phố ấy có tên gọi là thành Vinh - nơi chứa đầy ắp những kỉ niệm của tháng ngày sinh viên trong veo nơi đáy mắt…
Dường như khi bạn bầu với thành phố, khi đạp xe rong chơi trên từng ngõ hẻm, ghé uống một cốc nước mía vỉa hè, vội vã tạt vào một quán cơm… chẳng ai nghĩ rồi có ngày mình sẽ lặng lẽ rời xa thành phố cả. Có lẽ vậy nên mỗi mảng màu của thành phố ngày ấy có mấy ai quan tâm. Không chắt chiu, không vồ vập với thời gian để tận hưởng. Thế đấy có nhiều thứ khi gũi gần ta thấy trống trơn giá trị mà hững hờ không biết thưởng thức nhưng bất chợt có ngày để tuột khỏi tầm tay ta mới thấy nuối tiếc ngẩn ngơ.
Như có lần một công dân thứ thiệt của phố - nhà gắn bó đã biết mấy mươi đời với thành phố, từ biệt rồi mới bất chợt thốt lên rằng "Mình chưa một lần chạm chân xuống dòng sông Lam, chưa một lần leo bộ lên núi Quyết để giờ xa lại muốn một lần…". Nhưng không phải ai cũng vậy, dạo ấy có cô bé sinh viên vứt bỏ bộn bề sách vở để ngày ngày chạy ào ra làm bạn với dòng sông. Đều đặn ngày hai lần lúc hoàng hôn xuống và khi bình minh lên. Cứ thế cô tản bộ ra sông. Trút bỏ muộn phiền hay muốn được sẻ chia? Chỉ thấy thi thoảng cô dừng bước, mắt hướng ra xa, xa tít tắp… chẳng biết cô đang nghĩ gì, nhớ ai, tâm sự gì, chỉ biết rằng phút ấy dòng Lam như hoang vắng hơn, sóng hình như cũng cồn cào hơn và đôi mắt, đôi mắt ưu tư một nỗi niềm xa ngái…
Trở về với thực tại, sáng nay lên cơ quan, mọi người hứng khởi bàn về một chuyến tham quan học tập trong hè. Người thích đi nơi này, kẻ muốn tới nơi khác. Ai cũng có nguyên do của riêng mình. Bất chợt nhận thấy một đồng nghiệp có vẻ không mấy thích thú về chuyến đi. Tôi tò mò. Đồng nghiệp bảo, hè này lớp tổ chức hội ngộ ở thành Vinh - kỉ niệm mười năm ngày ra trường, nếu tổ chức cùng thời gian em lựa chọn về thăm lại Vinh.
Tôi hiểu sự chọn lựa ấy, nếu là mình cũng thế thôi. Và chợt nhớ thành phố da diết. Nhưng liệu đồng nghiệp mình có trở về thành phố ngày xưa được không? Sẽ chẳng bao giờ. Làm sao có thể trở về phố để ngắm nhìn những khuôn mặt bỡ ngỡ như ngày đầu mới quen? Làm sao có thể sống lại cảm giác yêu mến một điều gì đó để khao khát khám phá kiếm tìm? Và có còn không những suất cơm sinh viên… 2 nghìn xung quanh trường Đại học Vinh, cốc nước mía 1 nghìn mà vẫn phải đắn đo dè chừng cái ví. Có còn không cảm giác âu lo những ngày thi đến? Còn không tiếng cười trong trẻo vô ưu với cây đàn nghêu ngao những bài hát cũ rích mà mình yêu thích? Có còn không thoáng qua tà áo trắng, một nụ cười nơi ấy thân quen? Có còn đủ đầy thầy cô bạn bè ngày ấy? Trở lại… trở lại… thành phố ngày hôm qua chỉ mãi là một giấc mơ, một giấc mơ không bao giờ với đến.
Có thể trong số biết bao nhiêu người đến thành phố rồi chia xa và họ lại tìm được riêng cho mình một thành phố khác, quyến rũ hơn, sang trọng hơn nhưng tôi tin trong thẳm sâu trái tim họ vẫn còn một góc nhỏ, một góc nhỏ thôi cho cái nơi họ từng yêu thương này. Và dù chỉ là một giấc mơ trở về cũng sẽ chứa đầy tình cảm thương yêu, ấm áp mà bao trái tim muốn gửi trao cho thành phố của ngày hôm nay.
Giấc mơ trở về thành Vinh vẫn bồng bềnh trong đêm mùa đông.
Giấc mơ trở về thành Vinh vẫn trong trẻo trong lòng cô cậu sinh viên vừa ngang qua tuổi mười tám.
Nguyễn Đình Ánh (Ảnh: Báo Nghệ An)
Theo