(Xây dựng) - Vinh chiều nay sao gió nhiều đến thế?
Xác lá rơi trên nẻo đường về xa xăm. Từng chiếc lá lật trên ngọn cây lấp lánh màu trắng sữa trong nắng chiều vẫn còn vàng rực.
Hơi biển trong gió mặn mòi mang theo tiếng sóng vỗ bờ từ ngoài khơi xa ngái.
Gió ơi, đừng gợi trong ta cảm giác nhỏ nhoi, lạ lẫm như vậy! Vinh bao giờ cũng chào đón ta, thân thiện với ta mà!
Gió mơn man chạm vào tay, thổi tung mớ tóc ngắn rối bời, gió lẫn vào những vầng mây bạc hắt sáng lên cánh của chiếc máy bay đang hạ dần độ cao phía cuối thành phố.
Gió cuốn lá bay theo bước chân như giai điệu mùa thu của phố. Lá xoay tròn, chốc chốc lại chạy lên trước, dừng lại, lùi ra sau trong vũ điệu riêng biệt của mình. Lá xào xạc, giòn tan như phối hợp nhịp nhàng cùng gió. Lá phác những mảng màu lên phố trong nhạt nhòa ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn đường. Gỡ bỏ những áo khoác, khẩu trang, bất chợt gió ùa vào da thịt. Nong nóng. Man mát. Hình như sương đêm phảng phất. Hình như tiếng nhạc du dương đâu đó?
Những ồn ào ngoài kia lan vào tận ngõ nhỏ, tiếng rì rầm khe khẽ chạm nhẹ vào cánh cửa của các căn nhà im lìm như đang ngủ, vọng lại như một nốt trầm của phố thị. Một vài người thèm khí trời kê ghế ngồi trước cổng nhà trò chuyện, ngắm bầu trời đêm lấp lánh ánh sao tranh đua cùng đèn cao áp. Tiếng còi tàu lan trong gió, vời vợi, xa xôi. Nhớ đêm chia tay trên sân ga, người đi, đi mãi không về. Để mình ta mãi hoài vọng một sân ga mùa thu với ánh đèn hắt bóng lẻ loi. Để mình ta với bóng tàu xa khuất nơi khúc cua cuộc đời. Lần đầu tiên đến sân ga, ta hiểu thế nào là chia ly, là mất mát, để rồi từng ấy năm ta chưa hề trở lại. Bất chợt mùi hương hoa sữa, hoa học trò phảng phất trong cái se lạnh mùa thu. Bất chợt nhận ra chỉ có một mình giữa mênh mang gió và tiếng còi tàu năm cũ.
Thu chạm vào phố bằng mùa gió chướng, bằng những ngày mưa rả rích giăng nỗi buồn lên bao mong đợi ngày qua. Lá thôi chao lượn, thôi đùa giỡn với chân người rời xa phố. Gió lẫn trong tiếng mưa như bản hòa tấu dữ dội của bão giông đang về. Thu chạm vào Vinh bằng cơn bão đầu mùa, bằng màn mưa phủ kín những con đường.
Qua ô cửa kính, Vinh mờ ảo, huyễn hoặc và u trầm đến lạ. Mọi ồn ào chìm vào trong tiếng mưa. Và lòng người run rẩy khi nhớ về phố núi vào một buổi sáng giao mùa. Mờ ảo của sương núi. Bồng bềnh trôi. Thung Mây gợn sóng. Xanh thẫm bóng núi, bóng cây. Hàng xà cừ trầm tĩnh chờ đợi mặt trời để làm duyên cùng mây nước. Phố núi ngẩn ngơ trong sắc tím bằng lăng cuối mùa đợi chờ ngày trở lại. Con dốc ngoằn ngoèo luồn trong những vườn cam xanh ngát phủ kín sườn đồi, dừng lại ở chiếc cầu gỗ bắc qua con suối nhỏ, những bông hoa súng biêng biếc lắc lư theo gợn sóng.
Mưa vẫn ào ạt đổ trên phố. Những tòa nhà chìm trong màu nước trắng mờ. Qua màn mưa, Hồ Goong khoác lên mình một chiếc áo mới, bàng bạc, nhạt nhòa như sương khói Thung Mây. Quán nhỏ rụt rè thu mình trong ánh đèn le lói. Vài người khách hí hoáy chiếc điện thoại bên ly cà phê nóng. Không còn nhận ra con phố đông đúc của thành Vinh nữa, thi thoảng vài chiếc xe tránh mưa ào qua chỉ để lại tiếng gió len trong tiếng nước chảy. Ta co ro trong chiếc áo mong manh ngày hạ, thèm vòng tay choàng qua vai mang hơi ấm yêu thương, thèm được nghe lời thầm thì khe khẽ của người bên cạnh, lòng chùng lại trong một nỗi bâng khuâng mơ hồ mà ngọt ngào đến lạ.
Ta len vào cơn mưa, nghe hơi nước phảng phất bên mình, lẫn vào hơi gió. Không gian cao rộng òa vào tầm mắt, cơn mưa chợt ngừng lại như sợ ta không kịp ngắm dòng Lam, lỡ mất sự trong trẻo của sông sau những ngày giông bão. Gió trêu đùa tà áo bay bay, tán lá đung đưa rắc những giọt nước trong suốt như ngọc lên vai người lữ khách đang ngẩn ngơ nhìn con thuyền xuôi dòng xuống Cửa Hội. Những lá cờ nhỏ cắm trên mui thuyền chấp chới phía xa sẽ đi đâu? Và ta biết, nó sẽ cùng những con thuyền khác mang khát khao và hi vọng của con người đi xa, rồi trở về với khoang thuyền ăm ắp thành quả. Trong phút chốc, lòng ta hóa thành con thuyền căng mình trong gió, ngược xuôi trên sông Lam cuồn cuộn sóng đang chảy ra biển.
Rời Vinh trong ánh mặt trời rắc vàng xuống dòng sông, núi Quyết vững tin vươn mình làm điểm tựa cho thành phố, cầu Bến Thủy bao năm nối hai bờ Nam - Bắc lưu luyến như không nỡ. Nắng, gió thành Vinh mang theo tình lữ khách để đi xa ai cùng nhớ thương, cũng mong ước ngày trở về.
Sơn Trần
Theo