(Xây dựng) - Khúc nhạc thu bồng bềnh dậy hương khi thành phố chìm dần vào giấc ngủ. Thời điểm này như có hấp lực, quyến dụ bước chân. Tôi háo hức xuống đường để tận hưởng thu, để hoà vào thu, say đắm phiêu diêu. Phố im đường khuya, gió ru người mê, lá thu mềm hương, phố đêm tình vương…
Ảnh minh họa (Nguồn: Internet). |
Tôi hít căng lồng ngực, thu ngọt sâu len lỏi vào tận tế bào, hết thảy dây thần kinh hướng tâm rung lên bản giao hưởng nồng nàn đê mê. Và tôi cũng là một nhạc công gõ nhịp bước chân. Có lẽ, tôi đang trôi theo thu. Miên du! Miên du!
Đêm thu âm thầm mà tận tuỵ, bóng tối loang thơm khắp nẻo đường trần. Thu ngả nghiêng đối ẩm cùng ai? Thu lai rai tiêu dao lạc thú, thong dong nhón bước phố phường. Thu ngây ngất men say cỏ cây hoa lá, thu nghiêng ngả với người quen kẻ lạ, thu mê dụ túy lúy cả đất trời.
Thu mở đại tiệc cho tâm hồn tôi chăng? Hương sữa ở đâu đi lạc nơi cánh mũi, thoang thoảng bùi ngùi. Trước mắt, gió lả lướt trêu ghẹo những chiếc lá vàng khúc khích trên vỉa hè óng ánh đèn vàng. Tôi lịm vào thu, tôi tan vào thu trên phố khuya đường thon.
Sớm mai, thu dậy thì trong hơi thở quyện hòa, nhịp nhàng và nhẹ lan khiến lòng người mê mải miên man. Thu của đất trời hay thu trong lòng người hà hơi phả lên cảnh sắc? Tôi chẳng cần biết, cứ tận hưởng!
Lâng lâng men say, nghiêng ngả cỏ cây, với tay vốc mây cho đầy chuếnh choáng. Thu thương mùa vàng, ủ mềm ngày tháng. Thu ru chiều hoang, tình trôi dịu dàng. Thu bện tay nhau, người vui tình sâu. Người nay về đâu? Bỏ thu ngỡ ngàng, hồn thu bẽ bàng, lạc bước lang thang…
Mùa nghiêng vào thu, mùa ngả vào thu. Thu hồn nhiên dâng hiến cho thơ ca những mảng màu quyến dụ tô vẽ tận cùng cái đẹp. Đẹp não nùng, đẹp muội mê, đẹp lê thê nối những mùa thu chín…
Thu Hà Nội, phải ruổi rong khắp các hóc hẻm phố phường, phải tản bộ quanh bờ hồ, lê la ghế đá dưới những tán cây trong chiều rồi xuýt xoa nếm thử hương cốm Vòng, chả rươi, vị ngọt chua thanh thanh của sấu… thì mới cảm nhận đủ đầy nét thu, chất thu, hồn cốt thu mà đất trời ưu ái ban cho chốn địa linh ngàn năm văn hiến. Có như thế, mới đi đến, mới chạm đến kiệt cùng thu, mùa mới thậm thu.
Chiều Hà thành thơm một đoá thiên thanh.
Em ơi, Hà Nội phố! Em ơi, Hà Nội thu! Em ơi, Hà Nội thơ! Em ơi, Hà Nội mơ! Để anh, yêu dại khờ mùa hoa sữa loang hương. Để anh ngơ ngẩn dõi theo con đường em đi, nuối tiếc gót hoa xôn xao nắng chiều, liêu xiêu đêm tối, bối rối ban mai…
Em ơi, “cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ”! Cây nói với anh mùa thu này đẹp lắm, thời tiết cứ dịu dàng e ấp như thiếu nữ xoã tóc dưới ánh trăng, và gió thì thoảng thơm quyến rũ.
Tôi như bị thôi miên, lim dim hít hà hương sắc toả ra từ bức tranh phong cảnh vẽ bằng đôi môi dịu ngọt của thu. Từng tế bào cảm xúc của gã trai lãng du đã căng mọng, chực chờ bung lụa theo những chiếc lá vàng chấp chới chao nghiêng trên mặt hồ lấp loá ánh chiều. Tia nắng cuối ngày ương bướng chen ngang bầy sẻ nhỏ đang thong dong tám chuyện ríu rít trên những tán hoàng hoa lý xanh mướt quanh hồ Gươm, nay mai sẽ trổ bông trắng tinh khôi khi đông qua xuân đến.
Thành phố bận rộn này vẫn còn những góc nhỏ yên bình đến lạ! Hay lâu nay nó vẫn yên bình vốn dĩ, chỉ có loài người rối rắm tự đèo bòng lên mình cái hối hả để huyễn hoặc bản thân quan trọng và có giá trị hơn.
Khoảnh khắc này đây, dù cho tôi trút hết can đảm tích luỹ qua tháng năm phiêu bạt vẫn không thể nào hé môi nói lời tạ từ với mùa thu. Để rồi lại nao nao những đợt sóng lòng cuộn trào, bồi đắp vào mớ ký ức dường như đã quá chật chội trong trái tim đa cảm, nói đúng hơn là không cưỡng được khi cận kề cái đẹp kỳ bí của đất trời. Thật khốn khổ cho bản ngã vốn nặng nợ với gió mây!
Hà Nội ơi! Vẫn biết mùa nối mùa theo quy luật từ thuở khai thiên lập địa, liệu rồi mùa có tàn nhẫn buông tay tôi khi hoàng hôn còn tiếc nuối ngoái nhìn sắc thu trôi qua lưng chừng núi với những vệt nhớ khắc khoải tâm can?
Lê Hải Kỳ
Theo