(Xây dựng) - Thế là em được nếm chút phong vị mùa đông ở phương Nam, nơi chỉ có hai mùa mưa nắng. Anh sẽ cho là em tưởng tượng, chỉ vì nhớ anh và thèm có được cái se se ngọt ngào của phương Bắc mùa Đông, chui vào căn phòng nhỏ, bật máy lạnh ào ào, rồi nghĩ… đang mùa đông.
Nhưng, anh ơi, lạ lắm, thật sự có mùa đông đi qua thành phố phương Nam em ở, thoáng chốc thôi, đủ để cho em mơ màng… đang được ở phương Bắc cùng anh.
Những ngày cuối năm, sáng sớm, thức dậy mở tung cửa sổ ra, thay vào ánh mặt trời là một màn sương mỏng giăng mờ, che khuất cả những tầng cao của khu cao ốc trung tâm thành phố, hàng ngày vẫn kiêu hãnh vươn mình trong nắng sớm.
Khẽ rùng mình với cơn gió lành lạnh, như một cái chạm môi nhẹ vào má… Ôi, nụ hôn mùa Đông phương Bắc lạc vào.
Một niềm vui thật trẻ thơ khó diễn tả… Có thể diện cái áo khoác anh tặng em ngày nào, mà khi cầm trên tay, em cứ băn khoăn, bao giờ mới mặc, vì nơi em ở chỉ toàn nắng.
Đường phố những buổi sáng này thật tuyệt. Không như mọi ngày, khói bụi mịt mù, người xe hối hả lao trên phố như các “Ninja” mặt mày bịt kín, bí hiểm. Trong khí trời se se gió, mọi thứ như nhẹ đi, người xe đi chậm lại, thoảng vài nụ cười duyên rất dễ thương, khói bụi chỉ xoáy nhẹ dưới mặt đường…
Đặc biệt hơn, đường phố đầy màu sắc. Không chỉ riêng em, hình như mọi người đều háo hức với mùa Đông bất chợt ghé thăm đến bất ngờ ở thành phố phương Nam. Áo len đủ màu hồng, hoàng yến, tím, đỏ… áo “vét” khoác đủ kiểu ta, Tây, Hàn Quốc, Hồng Kông… được dịp phô diễn. Phố vui hơn với màu sắc.
Dọc các vỉa hè, quán cà phê “cóc” san sát, như đông hơn, chật chội, cứ như mọi người ai cũng muốn nán lại thêm mấy phút thưởng thức cái ấm áp của hương vị cà phê trong gió lạnh mang hơi mùa Đông phương Bắc.
Chưa hết, mùa Đông phương Nam còn khá lạ nữa. Cây phố như bị một cây cọ nghịch ngợm vung vẩy hắt những đốm màu vàng lẫn vào màu xanh ngắt, thi thoảng theo làn gió, vài chiếc lá bay xuống, nửa vàng, nửa xanh, ngơ ngác hè phố. Và những cơn mưa rắc bụi nước mát lạnh, như có như không, chưa thành cơn mưa phùn, chỉ đủ ướt ít tóc mai, chẳng đủ ướt phố, đến thật mau, đi cũng thật mau. Mọi người ngỡ ngàng và mỉm cười. Mùa Đông có lẽ là như thế.
Mùa Đông phương Nam, khoảnh khắc của nỗi nhớ. Em vẩn vơ. Phải chăng chính anh đã gửi một góc mùa Đông phương Bắc vào cho em, để anh mượn cớ đó tỏ tình, Sài Gòn! Anh yêu Em.
Thật sự sáng nay, Sài Gòn như có mùa Đông ghé qua.
Hoài Hương
Theo