(Xây dựng) - Khi cái nắng vẫn còn nồng nàn trên những vòm lá xanh, tiếng ve đã dần thưa thớt và tắt hẳn lúc nào không hay. Những bông phượng cuối mùa đỏ thẫm, mang dáng vẻ kiêu kỳ trên vòm lá xanh mươn mướt dễ khiến người ta có cảm xúc ngẩn ngơ đến kỳ lạ. Ơ, thật chăng, những ngày nghỉ hè đã dần trôi qua…
Người ta ví thanh xuân giống như một cơn mưa rào… Thực ra, thanh xuân của mỗi người có những hương vị khác nhau. Nhưng có một điều rất chung, ấy là, cho dù nó đã qua lâu rồi nhưng chỉ cần một làn hương, một âm thanh, một sắc màu… quen thuộc, cũng đủ làm ta sống dậy vẹn nguyên cả một thời tuổi trẻ. Ánh nắng vẫn còn đậm, những bông phượng sót lại ngoài kia… cứ thao thức trong tôi nỗi niềm rưng rưng… Nhớ!
Nhớ sao cho hết không khí tất bật chuẩn bị cho năm học mới cách đây ba chục năm có lẻ. Sách giáo khoa xin được hay mượn thư viện, đã cũ, giấy ố vàng, quăn mép, mất trang… được bọc lại cẩn thận trong niềm vui sướng khôn nguôi. Những thếp giấy kẻ ngang mẹ mua về được chúng tôi nâng niu, đóng thành quyển. Đóng xong, chúng tôi lại hì hục cắt giấy từ những trang vở cũ, kẻ vẽ, tạo ra những chiếc nhãn vở. Hồ dán được quấy bằng bột sắn tàu, dán nhãn lên đầu bìa vở. Những quyển vở được bọc ngay ngắn, khiến chúng tôi càng thêm háo hức chờ đợi ngày khai trường… Cái mùi giấy mới thơm tho mãi đến giờ, cái cảm giác được tự tay chuẩn bị đồ dùng khiến tôi thấy mình lớn làm sao! Nhớ những lúc đo dọc, đo ngang, làm sao cắt bìa bọc được nhiều vở nhất! Nhớ cả những lúc cắt miếng bìa chỉ đủ trang giấy gấp lại, tiếc ngẩn ngơ… Đóng xong rồi, nếu vớ được quyển họa báo để bọc thì còn gì vui sướng bằng! Vài năm sau, hiệu sách bắt đầu bán những cuốn vở đóng sẵn, nhiều người rất vui thích… nhưng thú thực, trong lòng tôi, vẫn nuối tiếc cái cảm giác háo hức kia. Vậy ra, hạnh phúc không phải những gì quá lớn lao… sao mãi đến giờ, qua bao nhiêu mùa phượng nở, qua bao nhiêu ngày cuối hạ bâng khuâng, tôi mới nhận ra rõ ràng đến thế!
Những mùa hè rực rỡ cứ trở đi trở lại trong ký ức tôi. Đó là những buổi sáng, chúng tôi dậy đi cất vó sớm. Trước khi đi, chúng tôi luộc khoai hoặc rang ngô để ăn sáng. Mùi khoai chín thật hấp dẫn, mùi ngô rang tỏa ra thơm lừng. Thậm chí, ngay giờ phút này, tôi cũng như thấy mùi khoai luộc chín phảng phất thơm… Đó là cảm giác rất khó tả khi được trở lại trường sau kỳ nghỉ hè đúng ba tháng! Ba tháng hè với những buổi lăn lê bò toài trên ruộng mót từng nhánh lúa, quét nhặt từng hạt thóc đất… đã dần trôi đi. Những buổi trưa hè trốn bố mẹ đi bắt cua nắng, xúc cá nắng khiến đứa nào cũng đen trùi trũi… đã lùi lại sau. Tiếng trống tập văn nghệ sinh hoạt hè vừa mới rộn rã thúc giục bước chân trên con đường làng quanh co thơm hương rơm rạ, thấp thoáng bóng trăng qua ngọn tre cong cong… đã dứt sau ngày cắm trại vui tươi. Đầm sen tỏa hương thơm ngát đã bắt đầu tàn, những gương sen ngơ ngác nhìn những phiến lá đổi màu, dần gục xuống… Mùa hè qua thật rồi! Sắp đến ngày trở lại trường thật rồi! Có đến hàng tá chuyện để kể với chúng bạn. Chẳng biết sau kỳ nghỉ hè, chúng có cao hơn mình không… Chẳng biết, có những chuyện gì thú vị chúng sẽ mang đến… Tiếng trống khai giảng thúc giục những bước chân, vang lên từng hồi trong lồng ngực…
Chao ơi, những mùa hè đong đầy cảm xúc ấy đã đi đâu hết rồi? Phải chăng vì chúng tôi đã lớn, thậm chí đã già? Hay vì cuộc sống ngày càng bận rộn, hè bị thu ngắn đến thảm hại? Thậm chí, có những đứa trẻ chẳng được nghỉ hè. Hè là để đi học thêm. Hè nhốt mình trong nhà, xem tivi, chơi điện tử, đọc truyện tranh… Và, đi học hè cả tháng rồi mới bắt đầu khai giảng. Tiếng trống trường không còn làm học trò thấy lòng rộn ràng nữa. Tôi muốn các con mình có được cảm giác mong đợi ngày khai giảng, mà sao khó quá!
Phương Thảo
Theo