(Xây dựng) - Tháng Ba, Hà Nội trầm mình trong khói sương lãng bãng, thoảng trong những con phố vắng là mùi hương của hoa, những loài hoa chỉ nở vào mùa xuân, chúng khiến phố phường Hà Nội trở nên rộn ràng mà thoát tục đến lạ kỳ.
Dịch bệnh covid-19 khiến cho các chùa, đền, phủ… tại Hà Nội đóng cửa không tiếp khách đến viếng thăm, những ngôi chùa vắng lặng nằm im lìm sau những tán cây, sau bóng mờ sương phủ. Chùa Trấn Quốc, phủ Tây Hồ, chùa Quán Sứ… hầu như không có bóng du khách. Điều đó khiến cho những kiến trúc cổ xưa của Hà Nội như đứng hoài cổ trong thầm lặng.
Ngoài phố, những con đường hoa ban nở tím một góc trời, những cô gái lại xúng xính trong tà áo dài ra phố làm điệu với hoa, những góc phố vì thế mà trở nên vui hơn.
Cũng lạ kỳ, hoa ban, loài hoa vốn thuộc về miền sơn cước, thường chỉ nở vào mùa xuân trên những núi đồi trùng điệp của vùng Tây Bắc, thì nay được người dân Hà Nội mang về trồng giữa Thủ đô, hoa không vì thế mà buồn bã, hoa trở nên trong trẻo và kiêu hãnh, tận hiến sắc hương giữa lòng phố thị.
Tháng Ba này, Hà Nội vẫn đong đầy hương hoa bưởi thơm ngát phố phường, những thúng hoa bưởi được người nông dân chở vào bán cho dân trong phố. Những chùm hoa bưởi như vẫn còn thấm đẫm sương đêm, mưa phùn, mùi đất nâu, mùi bờ bãi sông Hồng… quẩn quanh và vương vấn.
Người Hà Nội có nhiều thú chơi cầu kỳ, cầu kỳ với cả những mùi hương. Mùa hoa bưởi, nhất định nhà nào cũng sẽ mua vài ba lạng, để vào cái giỏ mây đặt ở cửa sổ cho thơm ngát nhà hoặc cho vào đĩa gốm, đặt lên bàn thờ thắp hương cúng ông bà tổ tiên. Mùi hương trầm quyện lẫn mùi hương hoa bưởi khiến cho các bà vừa ngồi bỏm bẻm nhai trầu vừa nhớ về những ngày xưa cũ. Sự hoài niệm của người Hà Nội cũng thật đặc biệt làm sao.
Thường thì mỗi con phố đều có một quán nước dưới chân cột đèn. Nơi đây, người Hà Nội hay ngồi để uống nước chè, nước vối nói với nhau vài ba câu chuyện thời tiết, thời sự, con cái… Nhưng những ngày này, vỉa hè Hà Nội sạch sẽ và vắng lặng, chỉ còn lại những hạt mưa rơi tý tách. Thi thoảng có vài ba người nhớ bạn mà đi thong dong cùng nhau dưới cơn mưa phùn nhưng vẫn không quên đeo khẩu trang để bảo vệ mình. Hà Nội bỗng trở nên chậm chạp, lãng mạn như những ngày tháng xưa cũ trong văn chương của Thạch Lam, Vũ Bằng…
Vẫn biết một đô thị chỉ thực sự sống, khi đô thị đó có được sự hối hả, sống động mang màu cộng sinh của thời đại. Nhưng Hà Nội lúc này lại cần một độ lắng để an toàn bừng sáng sau cơn mưa.
Hạ Ly
Theo