(Xây dựng) - Hà Nội về đêm vẫn luôn đông vui tấp nập. Những ánh đèn lấp lánh sáng bừng lên từ các nhà hàng sang trọng, khu chung cư cao tầng. Những ai đã từng biết đến Hà Nội thường nói rằng; Hà Nội là một thành phố không ngủ. Nhưng sau cái nghĩa đen ấy mới đúng là Hà Nội không ngủ của những người vô gia cư đang oằn mình chống chọi với tiết trời đông lạnh buốt.
![]() |
Ảnh minh họa (Nguồn: Internet). |
Đi qua các con phố Tràng Thi, Hàng Đậu, Đồng Xuân... ta dễ dàng bắt gặp hình ảnh của những người lao động nghèo khó, người vô gia cư họ đang vội vã tìm kiếm nơi dừng chân sau một ngày vất vả. Đó là các ngóc ngách phố, đó là vỉa hè, gầm cầu hay ghế đá công viên, trên nền gạch lạnh ngắt. Mùa đông đến, thêm cái mưa phùn đúng điệu của tiết trời những ngày cuối năm khiến cho cái lạnh càng thêm tê tái. Tôi bước tới bên cạnh cụ già chừng gần tám mươi tuổi, ông khẽ nói : “Chúng tôi không may mắn có được những ngôi nhà tử tế, sống chủ yếu nhờ vào tình thương của người qua đường. Đêm đến đâu cũng là nhà, sống miết phải quen thôi”.
Nói xong cụ khẽ cất tiếng thở dài, nhẹ nhàng ngồi thụp xuống vỉa hè, tay gạt lem nhem những hạt mưa còn đọng trên khuôn mặt hốc hác, đen sạm, già nua, tội nghiệp.
Mùa đông đến, người ta nghĩ tới những cái ôm, cái xiết tay thật chặt, xúng xính khăn áo nhẹ nhàng cùng nhau dạo phố. Mùa đông đến, khiến cho người ta muốn trở về nhà sum họp, quây quần bên nồi lẩu nghi ngút khói, mùi thơm rất đặc trưng của lẩu Hà Nội.
Riêng với những người vô gia cư, họ chẳng mong mùa đông, chẳng mong tết đến. Lúc này đang là đợt rét đỉnh điểm, đêm đến là lúc họ lo lắng, thấp thỏm. Tiếng gió thít mạnh vào từng thớ thịt không được che chắn cẩn trọng, cái lạnh thấu tận tâm can khiến cho giấc ngủ trở nên chập chờn, không ngon giấc. Họ chẳng còn biết phải làm gì chỉ biết gồng mình chống lại cái lạnh cắt da cắt thịt và chờ mong ngày mai tới. Họ chỉ xuất hiện ở đây khi đêm đến và vội vàng biến mất vào dòng người tấp nập khi trời vừa tảng sáng.
Một Hà Nội rộng lớn như vậy, sầm uất phồn hoa nhất nhì cả nước nhưng với họ chẳng có gì, không việc làm, không tiền bạc, không nhà cửa, tấm chăn mỏng không đủ ngăn làn mưa phùn mỗi lúc một dày thêm.
Những người lao động nghèo hay những người vô gia cư họ chỉ có một ước mong mùa đông đừng rét buốt, mùa hè đừng nắng gắt cho cuộc đời họ bớt nhọc nhằn.
Lê Đặng
Theo