Thứ ba 16/04/2024 21:36 24h qua English RSS
Hotline: 094 540 6866

Xúc cảm mùa đông

18:47 | 01/11/2019

(Xây dựng) - Trời về chiều âm u, gió rít qua khe cửa, cái lạnh đang ùa về Hà Nội. Mùa đông đến thật rồi. Bất giác nhớ về mùa đông thời xa lắc ấy. Mùa đông quê nhà ngày còn bé con.

Xúc cảm mùa đông

Mùa đông quê tôi thật lạnh, trời rét căm căm vậy mà lũ học trò chúng tôi, đứa nào cũng chân trần, không tất. Đầu không mũ, không khăn co ro đến trường học. Lớp học tận trên đồi cao, trọc lóc không cây cối, lớp được làm bằng tre, vách trát tróc xi với vật liệu là đất nhào với rơm. Cửa sổ được chừa lại ngang đầu học sinh. Gió cứ mặc sức lùa qua đó và quất vào mặt, lùa vào cổ. Gió lùa qua những lỗ hổng của bức tường, bởi mưa nắng cùng trò nghịch ngợm của lũ quỷ học trò tạo nên. Gió cứ thế tung tăng trong lớp...

Mùa đông với tôi thật kinh khủng. Đôi gót chân nứt toác, với đôi dép lê khi đi cứ phải kiễng lên, bởi nếu đi bình thường sẽ đau nhói và những vết nứt ấy sẽ bật máu.

Mùa đông quê tôi dài lê thê. Những ngày có sương muối lạnh đến thấu xương. Buổi sáng hôm ấy trên máng nước dẫn về nhà, băng đóng từng màng mỏng. Ấy thế mà thích thú nghịch ngợm bóc những màng ấy bỏ vào mồm nhai rau ráu. Mỗi đợt sương muối, cây cối xác sơ, những tàu lá chuối như bị hơ qua lửa. Những cây rau bắp cải táp hết lá, run rẩy dưới làn sương muối. Những cây rau cải như bị luộc héo rũ. Giờ cứ thấy có tuyết trên vùng núi, dân xuôi lũ lượt lên ngắm và check in, lại thấy thương dân miền núi, bởi đằng sau cảnh đẹp ấy là một vụ mùa thất thu.

Mùa đông thuở ấy, kinh nhất là tắm. Làm gì có chuyện hôm nào cũng tắm. Nhà nấu rượu, cứ chờ ngày nấu rượu là hô cả nhà tắm. Nước nóng lấy từ việc chưng cất rượu, tha hồ thi nhau tắm.

Sớm mùa đông thức dậy, bới vào nồi cám lợn của mẹ, tìm được củ khoai sọ, mà phải là củ mẹ, còn nguyên, bữa sáng hiếm hoi đấy, nếu không ôm bụng đói đi học. Làm gì có cơm rang hay mì tôm, hay bún, bánh. Cái mùi củ khoai ấy theo tôi đến tận bây giờ. Một chút mùi cám lợn, một chút mùi khoai sọ, vậy mà ngon và thơm khó quên.

Nghĩ lại những ngày đông ấy, bỗng thương mẹ vô cùng. Cũng bụng đói meo đi làm quần quật tới trưa. Tong tả đi về cơm nước cho lũ con đang chờ mẹ. Và rồi lại tất tả đi làm tới tối.

Đói là thế, rét là thế nhưng không một chút kêu ca, bọn mình vẫn lớn lên như cây sào, cây gậy. Không sợ trời, chẳng sợ đất, lớn lên giữa bạt ngàn núi non.

Mùa đông ở Hà Nội không giống ở quê tôi, cả mùa đông năm ngoái không sờ đến áo phao. Nhìn mọi người co ro chỉ phì cười, chắc mình dân miền núi, chịu ảnh hưởng của cái rét thấu xương ấy nên cái lạnh của mùa đông ở Hà Nội chẳng xi nhê gì.

Mùa đông năm nay lại về, gió ngoài kia rít lên từng cơn nghe ghê rợn, nhưng trong nhà vẫn vậy, chủ nhà vẫn áo hai dây, nhìn trời qua khung cửa, nhìn người Hà Nội co ro trong cái rét đầu đông lại bật cười. Gớm rét gì đâu mà co ro thế.

Mùa đông về, hoài niệm một chút, cười đấy, nhưng chợt buồn khi nghĩ đến bọn trẻ con miền núi. Vẫn biết giờ không còn cảnh trẻ con không có áo ấm, nhưng vẫn thương lắm những đứa trẻ ấy khi mùa đông về lại chống trọi với cái rét cắt da cắt thịt của vùng núi.

Người ta yêu mùa đông bởi những điều giản dị, cùng những nhớ nhung se sắt trong lòng. Nhờ có mùa đông, người với người mới nhận ra những yêu thương mà bấy lâu bị khuất lấp trong bộn bề cuộc sống. Gió lạnh, sương giá cùng những cơ cực dạy người ta biết trân trọng cuộc đời hơn. Chào mùa đông với những cảm xúc dâng đầy.

Kiều Xuân

Theo

Cùng chuyên mục
Xem thêm
...

Tin bài cuối cùng

Không còn dữ liệu để load