(Xây dựng) - Tháng mười một đến với những cơn gió se lạnh của ngày đầu đông làm lao xao tán lá bàng đang chuyển sang màu đỏ. Mùa đông đã thực sự len lỏi qua từng đợt heo may, bằng những màn sương mỏng giăng trước ngõ. Những chiếc lá khô cuộn mình trong trò chơi trốn tìm với gió. Cái nắng đầu đông hanh hao, nhưng vàng óng tựa như mật ong trùm lên khu vườn trường phía sau lớp học của tôi, tạo lên một bức tranh tuyệt đẹp và tươi tắn.
Có chút lành lạnh, có chút se sắt. Đám hồng sau vườn trường nở những bông hoa đỏ rực thơm ngát trong nắng và những tán lá xà cừ dường như được dát một lớp vàng óng ánh đầy vẻ long lanh. Trời cao và trong xanh, gió mang hương lúa dịu dàng thi thoảng đưa lại một chút bối rối của hương hoa sữa cuối mùa còn sót trên cây sữa cuối sân trường phía sau lớp học.
Nhận được tin nhắn của em, cậu học trò cũ.
- Cô ơi, thế là lại đến tháng 11 rồi. Mai là sinh nhật cô, sắp tới lại là 20/11, nhất định con sẽ về thăm cô.
Dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng gọi vào lòng tôi một thứ xúc cảm kì lạ. Cậu bé có cái tên Tuấn Anh, nhìn đáng yêu và nhanh nhẹn, nhưng lại là cậu bé nghịch ngợm và là sự lo lắng của nhiều thầy cô. Ngày đầu tiên gặp em, tôi ấn tượng vì đôi mắt sáng, trong veo và cái lúm đồng tiền có duyên vô cùng. Hôm đó, tôi đang nản lòng vì một việc không được như ý nên ngồi buồn ở một góc sân. Một bàn tay bé xíu đặt lên vai tôi và câu nói rất đàn ông làm tôi ngạc nhiên đến không ngờ.
- Cô ơi, cô sao thế ạ? Ai bắt nạt cô hả, để con giúp cô nhé.
Tôi nắm lấy bàn tay em. Bàn tay nhỏ xíu, gày gò, chỉ có đôi mắt em sáng như hai vì sao và cái lúm đồng tiền rực rỡ dưới ánh nắng đầu đông làm cho khuôn mặt u ám của tôi trở nên tươi tắn trở lại.
- Cô không sao. Cô chỉ buồn một chút thôi.
- Con cứ tưởng cô không có mẹ như con, nên cô buồn.
Tôi sững người, chới với vì điều bất ngờ của em. Tự nhiên thấy mình xấu hổ vì đã buồn vì một lý do vô lý.
Tôi và em trở thành hai người bạn thân thiết từ ngày hôm đó. Qua những câu chuyện em kể và qua cô giáo chủ nhiệm của em, tôi biết, em là một cậu bé bị tự kỷ, dạng tăng động. Bất kỳ ai, gây ức chế cảm xúc cho em là đều có thể bị em đánh lại. Chúng tôi dường như hai người bạn, bất kỳ gặp tôi ở chỗ nào trong sân, việc đầu tiên em làm là nắm tay tôi. Có một thứ cảm xúc kỳ lạ mỗi lần em nắm tay tôi, đó là giống như tôi thấy mình lớn hơn, muốn được che chở và bảo vệ cho em. Em nói chuyện với tôi thân thiết và gần gũi. Bố em tìm đến tôi sau đó hai tháng với lời gửi gắm, mong chờ một sự giúp đỡ và che chở cho em. Tôi đã làm điều đó bằng trái tim của một người giáo viên. Em theo tôi suốt ba năm học còn lại, lớp 3, 4, 5. Niềm tự hào của tôi là đã cùng em chiến thắng những khó khăn về tâm lý sau khi mẹ em qua đời, trả lại cho em những ngày tháng vui vẻ và hồn nhiên.
Tháng mười một của tôi là bó hoa cúc họa mi lần đầu tiên tôi được tặng khi đến ngày sinh nhật. Có lẽ cũng đã vào gần cuối vụ, bó hoa không đẹp như khi mới vào mùa, nhưng nó là món quà em tặng tôi vào ngày sinh nhật khi em đã lên học lớp 10. Tôi nhớ mãi cậu bé có cái lúm đồng tiền đứng đợi tôi trong cái áo đồng phục cấp ba co ro vì lạnh trước cổng nhà tôi vì hôm đó tôi phải họp hội đồng về muộn. Tôi dường như suýt khóc vì những lời em nói.
- Cô ạ, em hạnh phúc vì được là học trò của cô. Em cảm ơn vì hôm đó em đã gặp cô ở sân trường. Em tự hào vì đã được cô yêu thương và che chở.
Trái tim tôi dường như bị ai đó bóp nghẹt đến khó thở. Không phải hạnh phúc mà là rất hạnh phúc. Không phải vì bó hoa mà vì người đã nhớ đến tôi, vì người đã hiểu được tình yêu của tôi dành cho em.
Và năm nào cũng thế, tôi không đợi chờ cúc họa mi, tôi đợi chờ đứa học trò của tôi mỗi ngày một khôn lớn, mỗi năm đến thăm tôi, lại cao hơn một chút, với những thành tích nhiều hơn một chút. Tôi thấy niềm vui của mình trong ánh mắt trong veo của em.
Nhiều lứa học trò qua đi, nhiều tháng mười một đi qua cũng để lại cho tôi thật nhiều ấn tượng. Sau mỗi ngày lên lớp, tôi vẫn nghe những tiếng chào cô vang lên trên khắp nẻo đường trở về nhà. Có những đứa nhỏ, sau này gặp lại, tôi chẳng còn nhận ra vì thời gian. Có những đứa trở thành kỹ sư, trở thành cô giáo, thành sinh viên. Tôi cũng không còn là cô giáo trẻ, háo hức ngày 20/11 để thướt tha tà áo dài bay bay trong gió nhưng tâm hồn tôi chẳng có gì thay đổi bởi lúc nào cũng tràn trề những yêu thương.
Tháng mười một, dịu dàng và thương yêu, giống như một nốt nhạc cuốn hút và kỳ diệu thổi vào lòng những người theo nghiệp dạy học sự náo nức và hạnh phúc. Không phải vì những lời hoa mĩ hay tôn vinh, mà bởi vì thể nào cũng gặp lại những đứa trò nhỏ hôm nao nay đã thành người lớn. Bởi vì sẽ thấy những hạt giống kì diệu bạn gieo cho cuộc đời đang ngày một lớn lên. Bởi vì bạn sẽ thấy những tình yêu mà bạn tặng cho các em nay sẽ thành trái ngọt. Bởi vì bạn sẽ thấy, sự cố gắng, niềm tin của bạn vào các con không phải là uổng phí.
Tháng mười một thân thương ơi! Tình yêu của tôi - Nghề dạy học.
Lê Huyền
Theo