Thứ tư 17/04/2024 05:21 24h qua English RSS
Hotline: 094 540 6866

Sắc đỏ hoa dong

15:03 | 07/12/2019

(Xây dựng) - Mỗi lần nhìn thấy nó trong lòng tôi lại cứ rưng lên một nỗi niềm khó gọi thành tên. Nó - cành hoa dong cảnh màu đỏ, chói ngời trong cái nắng hanh của mùa đông phố thị bụi giăng mù trời.

Sắc đỏ hoa dong

Nó khiến cho tôi lại thấy nôn nao nhớ về một mảnh vườn ký ức trồng toàn cây dong riềng, mướt tím màu lá dong tươi, rung rinh những cành hoa dong đỏ và những chú chuồn kim mơ màng ngủ quên. Tôi, cô bé chân trần rón rén rình bắt chuồn chuồn và tròn mắt ngạc nhiên khi thấy có hai con dính vào nhau, đuôi cong cong tạo thành hình trái tim. Thấy động cặp chuồn bay đi mà vẫn cứ dính vào nhau không rời, kỳ lạ thật!

Vẫn rón rén tôi bẻ một bông hoa đỏ xinh đưa lên môi để mút. Một vị ngọt nhẹ thanh tan dần trong miệng. Tôi xoay xoay bông hoa khẽ cài lên tóc rồi nhắm mắt mơ màng mường tượng thấy mình bỗng chốc hoá giai nhân. Chẳng hiểu sao hồi đó cái bụng cơm thì đói mà tâm hồn lại chứa nhiều mộng mơ đến thế!

Mùa thu hoạch củ dong riềng thường là vào cuối năm. Khi những tàu lá đã gầy rạc và rũ xuống úa vàng là lúc củ già và ngọt nhất. Nếu thu hoạch sớm hơn dong non sẽ nhạt và ít bột nhưng nếu để quá lâu củ cũng sẽ bị sượng và không ngon.

Củ dong luộc chỉ là món để ăn chơi chứ không thay bữa được như khoai và sắn. Nó ngọt ngọt bùi bùi nhưng chóng ngán và cũng không thể no lâu. Bác gái tôi nói cái củ non của nó có thể xào với mỡ ăn rất ngon. Mẹ tôi thì chép miệng: “Có mỡ lợn mà xào thì củ tre cũng ngon huống hồ...”.

Tôi khá thích thú với công việc mài củ dong để làm bột mặc dù nó có thể làm tay tôi bị trầy xước và thâm sì. Củ được mài ra qua bao lần gạn lọc và phơi khô mới được thứ bột nhìn gần giống như bột sắt dây. Mẹ tôi cho vào từng túi nilon gói kỹ để dành thi thoảng đem ra nấu chè hoặc đơn giản chỉ là cho chút đường rồi vừa quấy vừa đun đến khi bột chín trong veo thì đổ ra đĩa. Món này để nguội thì nó đông cứng lại có thể cắt miếng ăn nom giông giống miếng thạch rau câu.

Trong làng tôi có một nhà chuyên sản xuất miến. Cũng có năm mẹ tôi mang tất cả chỗ củ dong thu hoạch được đem đi bán cho họ hoặc đổi lấy miến về ăn Tết. Cái thứ miến này sợi nó thô thô và hẩm sì chứ không trắng phau như bây giờ. Quê tôi hay nấu miến với nước luộc gà, nhân là măng khô xé sợi, nấm hương, mộc nhĩ, lòng gà xào săn lên. Nồi nước dùng đang sôi già thả miến đã ngâm, thả nhân đã xào, sau cùng là thả hành răm...chẹp chẹp! Đó là món xa xỉ may ra nhà có cỗ mới được ăn không là cứ phải đợi đến Tết cơ....

Bây giờ hình như cũng đang mùa thu hoạch. Mảnh vườn của nhà tôi từ lâu đã không còn trồng dong riềng nữa. Bố mẹ tôi cũng đã già, cô bé ngày xưa đã thành một mợ sồn nhăn nheo và thích sống ảo... Thời gian... thiệt tình…

Sắc đỏ hoa dong

Đang đi xe tôi bất chợt khựng lại khi bắt gặp một vạt dong ven đường đang trổ hoa đỏ rực. Đây là dong riềng thực sự chứ không phải là dong cảnh. Đoạn đường này khá vắng vì nó là một khoảng đất vùng ven đô. Tôi đợi mãi mới gặp được mấy cô bé đi qua nên tóm lại nhờ vả: “Các cháu chụp giúp bác mấy kiểu ảnh nhé!”; “Vâng ạ! Để cháu chụp cho! Ôi trời! Ảnh quá đẹp. Mà... mà... bác bị thế này lâu chưa?”; “Ơ hay! Mấy cái đứa này!”... Mà thật chúng làm sao biết được mình đã “mắc bệnh” từ hơn ba mươi năm trước rồi.

Nga Cao

Theo

Cùng chuyên mục
Xem thêm
...

Tin bài cuối cùng

Không còn dữ liệu để load