(Xây dựng) - Thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn vào ban đêm, bừng nắng đón ánh ban mai vào mỗi buổi sáng, thành phố hiện đại vẫn không ngừng phát triển với những ngôi nhà cao tầng lộng lẫy. Nhưng sâu bên trong, ở một góc nhỏ và khuất khác còn có những mảnh đời như người đàn bà bán hàng rong, người ăn trộm tiền chùa, như lão Tem… họ là cư dân của thành phố này.
Phần I : Người đàn bà bán hàng rong
Thành phố lúc 11giờ đêm trở nên náo động hơn bởi những tiếng hò reo cổ vũ cuồng nhiệt của những người đam mê bóng đá, trong các nhà hàng, quán nhậu, bar…lấp láp ánh đèn mầu trên những con phố sang bậc nhất Hà Thành. Đó cũng là lúc bóng những người đàn bà bán hàng rong lầm lụi trở về phòng trọ sau một ngày dài kẽo kẹt gánh hàng trên vai rong ruổi khắp các ngõ ghách của Hà Nội.
Đôi mắt chị len lén nhìn vào, không khao khát, không thèm muốn, cũng chẳng dè bỉu, chỉ là cái nhìn tò mò về một thế giới không phải của mình lung linh những sắc mầu. Cái nhìn tò mò như tắt lịm khi chị nhìn xuống gánh hàng rau ế hôm nay, chị rảo bước nhanh hơn để về còn rảy nước cho tươi, mai bán rẻ được đồng nào vớt vát đồng ấy bù cho một ngày dài đen đủi.
Sao chị có thế lơ đãng đến thế, lớ ngớ đến thế, để ra nông nỗi này là tại chị. Chị cứ đay nghiến mình theo từng bước chân lầm lụi. Chỉ vì tham bán cho đắt hàng mà chị dừng lại lâu hơn trên phố, một bà béo đi tập thể dục buổi sáng mua cho chị mớ rau muống nhưng cứ kỳ kèo thêm vài quả ớt khiến chiếc xe của đội trật tự phường ập đến lúc nào mà chị không hay.
Thằng bé mặc đồng phục đeo băng đỏ mặt non choẹt có lẽ cũng hơn con chị vài tuổi, nhảy từ trên thùng xe xuống giằng gánh rau nó quát “Ai cho bà bán hàng ở đây, về phường” . Mặt chị tái mét méo xệch van xin “Tôi xin chú, tôi đi ngay đây”. Nhưng không kịp nữa rồi, nó đã nhấc bổng cả gánh rau của chị lên xe. Sau khi lập biên bản chị bị phạt 200.000 nghìn đồng, chị gánh rau tất tưởi ra chợ thì chợ cóc đã vãn người.
Chị cứ nhẩm đi tính lại mãi, 200.000 nghìn đồng là số tiền lãi 3 ngày của chị, mỗi ngày chị dậy từ 3 giờ sáng ra chợ đầu mối lấy hàng, đi bán rong tới tận 11 giờ đêm mới về, tắm qua quýt rồi lên gường ngủ để lấy sức cho sáng hôm sau.
Quê chị ở Hưng Yên, chồng chị mất cách đây 7 năm vì tai nạn xe máy trên đường 5 khi đang chạy xe ôm, để lại cho chị 3 đứa con nhỏ. Những đứa con chị đều học giỏi, nên chị quyết tâm cho con đi học, ngoài những ngày nông vụ, chị lại quang gánh lên Hà Nội bán hàng dong. Mùa hè, chị thường lên sớm hơn, ngoài đi bán hàng rong thì ai thuê gì chị cũng làm, mong có thêm tiền để sắm sách vở, quần áo cho các con chuẩn bị vào năm học mới.
Tuần trước, một lão già thuê chị dọn dẹp phòng, đang lúi húi quét dọn thì bất thình lình lão xông vào sập cửa lại, lão đưa cho chị một xấp tiền rồi ôm nghiến lấy chị, lão vùi bộ răng vàng lởm chởm vào ngực chị ngấu nghiến. Chị đạp lão ngã nhào ra sàn nhà rồi mở cửa chạy thục mạng, vừa chạy, chị vừa khóc vừa nôn.
Đang mải dòng suy nghĩ, tiếng còi xe ô tô làm chị giật mình, chị đi nép lên vỉa hè. Một đôi nam nữ bước ra từ chiếc xe con bóng loáng đi vào quán bar, người đàn ông chừng 50 bẹo má cô gái chừng 25 đang ôm eo mình dõng dạc “Hôm nay Đức thắng, anh sẽ mua tặng em chiếc túi 300 triệu cưng nhé”.
Chị vẫn lầm lụi đi, không khát khao, không thèm muốn, chị chỉ mong ngày mai không bị bắt, để bán kịp lúc chợ đang đông.
Phần II : Người đàn bà ăn trộm tiền chùa
Hạ Ly
Theo