(Xây dựng) - Xưa lắm, trong khoảng sân đẫm mùi hương thị, trên chiếc chõng tre có những chiếc nan bị gãy kêu kẽo cà kẽo kẹt, tôi thường nằm gối đầu lên đùi nghe bà kể chuyện. Giọng bà nhỏ và ấm, tiếng thầm thì và xa ngái ấy của bà đã thấm đẫm hồn tôi, để mỗi khi giữa những nhọc nhằn, lầm lụi của cuộc sống, tôi lại nhớ về miền ký ức ấy mà nương tựa. Mùa vu lan, tôi lại về, tìm bóng bà xa ngái.
Có những đêm không trăng nghe bà kể chuyện. Trong thần thoại Hy Lạp có một chàng hoàng tử vô cùng đẹp trai, được mọi người ngưỡng mộ. Nhưng chàng vẫn luôn cảm thấy tâm hồn trống vắng, không vui. Và chàng quyết định tìm kiếm một người có thể mang lại niềm vui cho mình. Chàng đi mãi, hết vùng đồi núi rồi thảo nguyên bao la mà vẫn không tìm thấy người đó. Rồi một hôm chàng soi bóng mình xuống nươc, chàng chợt reo lên khi thấy chiếc bóng của chính mình. Chàng đi, chàng nói, chàng cười cái bóng đều làm theo, chàng reo lên: tôi đã tìm thấy bạn rồi và chàng nhảy xuống nước với bạn, nước đã cuốn chàng đi mãi mãi.
Kể xong bà vuốt tóc tôi và nói, cháu thấy không, chàng trai ấy đã chết trong cô đơn mặc dù chàng nghĩ mình đã hết cô đơn. Cái chàng tìm đấy chính là một ảo vọng xa vời, không có thật. Và kết quả thật là đau đớn .
Bé nhỏ của bà, rồi đây trong cuộc sống, cháu sẽ không khỏi thấy mình vương mang những nỗi cô đơn và đau đớn, hãy biết đứng dậy trong chính nỗi đau, hãy cứ để yếu đuối được bung ra nếu muốn, rồi gió sẽ cuốn đi, và đôi khi ta lại tìm được sức mạnh trong chính cái yếu đuối đó. Cháu hãy cứ khóc nếu cháu thấy đau, nhưng phải biết mỉm cười khi nước mắt đã khô. Làm con người ai không từng trải qua những hỉ nộ ái ố. Có những người luôn vui tươi và bình yên mỗi ngày, không phải vì họ không có nỗi buồn mà là vì họ biết nhìn ra xung quanh rồi nhìn lại chính mình để vượt lên những khổ đau đó mà sống cho vui vẻ.
Cháu hãy cứ sống theo cảm xúc của mình, hay có thể rên rỉ với những nỗi đau, nhưng cháu không bao giờ được thôi hi vọng, hi vọng sẽ khiến cháu luôn rạng ngời như giọt sương buổi sớm mai. Cháu có thể đau khổ với những mất mát, bức bối với nỗi cô đơn, thậm chí căm hận với những lọc lừa, nhưng cháu hãy nhớ đừng bao giờ hết yêu thương. Yêu thương sẽ khiến cho đôi mắt cháu có hồn hơn bất cứ loài hoa rực rỡ nào khác.
Tôi vào đời, không đủ khôn để vượt lên người, không đủ dại để trôi qua cuộc đời một cách vô cảm, tôi như viên sỏi cô đơn ngậm ngùi lăn tròn trên đường đời tấp nập . Có đôi khi thấy nỗi cô đơn, trống vắng mệt mỏi kéo về, tôi lại nghe văng vẳng đâu đó câu chuyện xưa bà kể, nghe hồn mình dịu lại, yêu thương tràn ngập, nghe tiếng gió xào xạc như tiếng ru ngân, ấm trong đêm của bà thủa xưa trở lại.
Mùa vu lan năm nay, tôi thèm trở lại bến sông quê mình, tìm bóng bà xa ngái trong sương, nghe một tiếng à ơi thật ấm, ngắm những bông hoa súng hồng rực nở dọc bến sông, và khơi nguồn yêu thương về một miền ký ức thật cũ ở nơi này.
Hạ Ly/ Ảnh: Cao Anh Tuấn
Theo