Thứ tư 17/04/2024 05:03 24h qua English RSS
Hotline: 094 540 6866

Lá phong hương sẽ thắm hạ huyền

08:00 | 28/01/2020

(Xây dựng) - Năm giờ sáng. Chị thoát chiếc xe giường nằm tù hãm, đầy ngắc khách du lịch và những kẻ vu vơ tìm kiếm cơ hội.

la phong huong se tham ha huyen

1. Trọn đêm xoay lắc, tròng trành vượt các cung đèo, khúc quanh uốn trượt lũng núi. Ngoi ngóp sương mù thành phố sơn biên như sắp ngạt. Chấm đèn cảnh báo đỏ nhòe con mắt sưng tấy đỉnh tháp truyền hình và trạm viễn thám trên chóp núi. Tối qua trung châu mới cuối thu, thì lúc đây, Chị đã thấy vuốt sắc mùa đông khều khào má. Háo hức với cô độc, bí mật riêng nhưng mơ hồ rưng rưng thương thân. Chặc. Dở hơi. Chị búng tróc ngón tay…

Quả là lạnh. Nổi gai. Cơ thể Chị cần tấm áo khoác. Ngại. Nếu mở khóa, chiếc valise lặc lè sẽ bật đồ vật nhồi trong nó tung tóe tức thì. Không chỉ son phấn mà cả những tuýp sơn dầu của hãng Lefranc & Bourgeois và Old Holland. Lèn sau cùng. Giá như anh ở bên, mọi việc đơn giản, tiện lợi và đỡ phiền. Hì. Anh đâu phải là tiện lợi. Cả núi phiền ấy chứ.

Lục tục xuống sau Chị, gương mặt Ấn lầm lầm, mũi gồ, viền tóc xoăn, balo, valise sau trước. Ba gã thợ nội thất Philipines, thấp còi lỉnh kỉnh bào máy, thước cuộn, dao xây.

Đám khách Âu quần lửng áo pull ngay ngắn xếp hàng chuyển xe hành trình tiếp đến thác Bản Giốc. Họ rầm rì mách nhau về con thác trong mười thác đẹp của thế giới. Con thác duy nhất từ núi thả mình xuống bình nguyên trồng lúa.

Xì xô tiếng Anh giọng Bengali hỏi đường về trung tâm Yoga.

Líu ríu chua the tiếng Anh giọng Manila cò kè taxi. Cả bọn than không ngờ Cao Bằng lạnh xoăn tóc.

Thiếu phụ ngó quanh. Không hy vọng họa sĩ đúng giờ. Chờ chút nữa, họa sĩ không tới, Chị sẽ tự lo. Chuyện vặt, không đáng để thất vọng.

2. Buổi sáng ngồi đồng café Cộng, thoáng nghe giai điệu thu. Bài ca anh viết lời giúp bạn. Mây trắng bay trên mái chùa cao/Rừng phong hương rồi thắm sắc hạ huyền/ Bao giờ chúng ta mới trở về chốn cũ/ Tay em đan tận cùng tóc anh, hát ru đưa anh về miền sơn biên gối mỏi…

Như chịu phép màu, Chị bỗng dưng bốc cháy, như là cơn hối thúc da thịt trí nhớ phục sinh.

Chị từng ước muốn bức tranh rừng thu phong hương ven chân núi sơn nguyên. Đời sống trôi buột, nếu Chị không neo níu ký ức vừa hồi cố. Chị sẽ cụ thể nó bằng bức tranh. Đặt vẽ một bức tranh chưa bao giờ dễ cho dù họa sĩ sẽ dễ thỏa mãn khách hàng. Chị sẽ tân trang phòng khách. Lại một phen bụi cát sơn xi măng búa xua mịt mù. Mỗi lần lướt qua khoảng tường trống muột vụt ẩn ảo ảnh rặng phong hương hanh hao nghiêng rực sắc vàng sương giá tháng 10 đã kịp quệt một đường bay mạnh tay trát lên vệt đỏ hồi hộp. Chần chừ thì tóc vẫn thêm sợi bạc, khóe mắt nhích dài chút nếp nhăn. Lẽ nào không một lần trong đời nhẹ nhàng thú vui riêng.

Ba ngày cùng anh ngược biên sơn ngắm rừng phong hương đổ sắc hạ huyền. Quen nhàm hoa lá phong hương châu Âu, nhưng nghe âm sắc anh hối ngộ rạn vỡ trong điện thoại. Chị mềm lòng.

Anh cũng từng tự hứa - không xa xỉ như sở hữu một bức tranh - mà là sự trở lại cánh rừng phong hương dưỡng thương. Nhưng ba mươi năm lời hứa đơn sơ còn nguyên khóe môi. Cánh rừng cưu mang anh, ngày trận chiến rớt. Chập chờn.

Ngôi nhà đất, ngói máng, lỗ đổ sáng mảnh đạn pháo, ẩn dưới những thân cây sáng bạc và từng chùm quả gai như trái hạt dẻ. Bà mẹ Tày, khăn trùm, hiếng mắt nhóm lửa, xanh lả bầy cháu nhỏ vây chờ bữa. Xôi sắn nhuộm lá phong hương non tía, chấm tương hạt… và bát canh rêu suối suông mát lẻm, xanh sắc suối sông… Anh muốn nhìn lại khoảnh khắc ấy tuổi trẻ mình. Biết chẳng để làm gì, nhưng vẫn đau đáu thèm.

Chiếc xe chín chỗ cho hai người. Cả chuyến đi, anh phấp phỏng cơn sốt. Ký sinh trùng sốt rét bỗng phục dậy đòi cơn hồng cầu. Nép vào góc, Chị đặt anh gối lên lòng, nằm ngang ghế xe. Mặt đường nhựa bong tróc từng mảng. Đá củ đậu, đá dăm lổn nhổn dưới hố sâu. Bình quân, cứ mười phút lại một cú, bánh xe hẫng tụt, hất người nằm, người ngồi tâng đụng trần. Khăn tay run run, chấm từng hạt mồ hôi ứa nồng trên gương mặt xanh gầy.

Chị dắt tay kèm anh chống gậy. Cả hai vụt sững. Trước dấu xưa qua vạt ruộng hẹp sát vách núi dựng đứng đen sạm, khoảng đồi thoai thoải trơ triền cây bụi. Bầy dê cỏ nhảy nhô quanh những tảng đá. Anh dụi mắt, rừng phong hương và ngôi nhà ngói máng đã biến mất. Rơi gậy chống, anh buông người… Vậy mà đã mười một năm.

Sau lần ấy, công việc đưa đẩy đến nơi nào gặp phong hương, tùy tiết, Chị cũng mang về đôi ba chiếc lá, nhánh hoa, chùm quả tặng anh. Giờ anh sở hữu bộ sưu tập thực vật chuyên về phong hương khắp thế giới, chật kín cả gian phòng. Tiêu bản gần nhất, khi Chị ghé Kyoto đã thỉnh xin cây phong trong khuôn viên chùa Kiyomizu-dera thờ Phật Quan Âm nghìn mắt nghìn tay. Chiếc lá phong hương ép trong tờ nhật báo của cố đô quấn quanh chai rượu sake.

3. Qua mạng, Chị lần trúng họa sĩ chuyên vẽ phong hương ở thành phố trung châu, cách Hà Nội một giờ xe. Khá nổi. Tranh từng đấu giá ở Paris. Bày các gallery Bangkok, Singapore, Hà Nội và dĩ nhiên cả Sài Gòn. Đầu trọc dở, thời trang tóc đám họa sĩ, kiến trúc sư thành danh ưu ái. Khổ mặt trái xoan, hao hao họa sĩ tối giản họ Lê, râu ria rối tòe, ánh mắt sáng trầm. Hiền. Chàng ta sinh đúng năm anh ôm súng AK-47 lăn lộn biên viễn. Gõ gõ ngón tay kẽ móng bám sơn dầu lên ống điếu tre, họa sĩ khề khà:

- Chị muốn bức tranh như thế nào là cả một câu chuyện đấy.

- Vâng, tôi đặt hàng. Tôi ứng tạm từng đây…

Chị đặt chiếc phong bì không niêm phong xuống bàn.

- Không phải câu chuyện ứng tiền ạ. Qua câu chuyện tôi hiểu chị khá tường hội họa. Nếu chị rảnh thì tôi mời lên tận “hiện trường” chọn góc nhìn bức tranh.

Chị mỉm cười kín đáo.

- Tại sao tôi phải đến tận hiện trường, họa sĩ không sáng tác tại sudio hay sao?

- A, cả một câu chuyện nữa. Mong gặp chị ở rừng phong hương đó, nhân dịp 15 năm nay tôi mới chui ra khỏi tổ tò vò. Mười lăm năm nhé. Họa sĩ tưng tửng như độc thoại.

- Vô vàn câu chuyện chị ạ. Đùa đâu.

Ừ, Chị sẽ đi xem câu chuyện người đời. Đọc lại câu chuyện của mình.

Họa sĩ gãi râu cằm.

- Phong hương là loại cây đẹp có nội dung, lai pha cả Âu - Á. Sắc màu luôn chuyển biến. Làm thực phẩm, dược phẩm, lấy gỗ. Phong hương biểu trưng cho con người ở xứ đồng bằng trên núi ấy… Chị có cảnh giới thật.

4. Bà khách đặt tranh vẻ không hài lòng. Giậm chân đi quanh chiếc valise giữa bến xe vắng. Chậm 5 phút chứ mấy. Họa sĩ xin lỗi nhỏ nhẹ. Mở cánh cửa khoang sau chiếc Ford bán tải. Mời. Hành lý nhấc liền lên.

Họa sĩ cầm lái. Cô gái bé nhỏ, balo trước ngực, áo trắng tay bó, váy màu líu ríu như nếp kimono, kiêu hãnh bên ghế phụ. Thành phố còn chưa kịp thức.

Nhà hàng chuyên bữa sáng. Có khăn sạch. Nước nóng. Gel rửa tay thảo mộc. Bên ngói máng, bên tôn xốp lợp nên ngôi quán, décor hoa chuối rừng trong chiếc chum vỡ miệng, tranh, ảnh, tạp chí, sách nghiêm ngắn tủ kính. Lại áo chàm, khèn Hmongz và hai cây đàn tính cài chéo trên vách thưng trúc vàng, hướng ra sông. Súng pạc-hooc, súng kíp chĩa ngang, chĩa dọc trên giá. Một dòng sông đáy tráng sỏi cuội ngũ sắc, khoanh vòng ôm lấy bán đảo giữa thành phố. Mặt nước bốc khói, lềnh phềnh xác ni lông.

Bà chủ đội mũ trùm trắng kéo lệch, nụ cười phúc hậu rạng nửa hàm răng lánh vàng chú mục bếp lửa củi nghiến.

Chị chọn bạn góc, có cửa sổ rộng.

Chàng họa sĩ vểnh mặt, khói thuốc ngun ngút bốc qua hàng ria xơ xướp. Cô gái ngồi bên, nửa khiêm nhu học trò, nửa mê mụ kiểu người tình. Chàng xoa miệng điếu. Nhồi thêm liều. Rít xoe xóe. Cổ quấn tấm vải lanh ghi nhão, áo chàm cổ cụt, quần bảo hộ điện lực đỏ cam. Cổ tay trái tròng vòng gỗ phong thủy lẫn vòng bạc cổ đen xỉn. Cô gái quên mất đang có Chị, ngước chăm chắm vào họa sĩ. Cũng vòng gỗ phong thủy, cũng vòng bạc, nhưng sáng bóng. Ăn, nuốt, khắc ghi thành hóa thạch mọi cử chỉ, lời nói của chàng. Hì, thì ra mười lăm năm có vô vàn câu chuyện của cậu ta là dư lày.

Câu chuyện bức tranh của Chị diễn tiến thế nào đây?

Cô học trò quấn lấy đống họa phẩm bày trên bàn. Mắt sáng mỗi lần cầm tuýp sơn dầu.

- Xịn quá. Màu thế này mới là màu chứ. Tranh của chị sẽ không bao giờ bị mốc.

- Hừm!

Họa sĩ nhấc môi khỏi miệng điếu.

- Tranh không mốc, còn phụ thuộc kỹ thuật làm nền nữa. Họa phẩm chỉ là một thôi.

Ngoài kia, lầm lũi trong sương mù thậm thịch bóng áo chàm gồng hoa phong lan, gà đồi te tác, éc éc lợn bản. Chợ phiên.

Cô gái khép nép đưa hai tay bản menu ép platics rộn ràng hình ảnh.

Một bữa sáng khó khăn cho người thích các món nếp như Chị. Những “ăn hặp”* xôi nếp nương trứng kiến. Xôi trám. Xôi ngũ sắc mà một góc tam giác tím mơ kia được nhuộm dưỡng chất lá phong hương. Bánh nếp trứng kiến. Hương vị nồi nước dùng ăn bánh cuốn hầm xương dung hợp gà bò lợn, thoảng vị lá mắc mật, hạt dổi trỗi thức cơn thèm ăn. Cơ thể háo nước. Bánh cuốn rối, thả bát nước dùng nhẩn nha miếng chả lụa giòn quyện. Chị nuốt khan. Than. Sao thức nào cũng là lắm tinh bột thế chứ!

5. Không dám chắc đã ăn những món gì. Chỉ biết rằng, khi đứng dậy khá ấm ách. Nhưng sau ngụm trà đắng nóng của cô gái mời từ chiếc bình ống tre, Chị thấy tạm ổn. Hóa ra cô bé cũng dễ gần. Ngồi bên tay lái họa sĩ chốc chốc cô vẫn quay lại với Chị. Cái nhìn trong, nụ cười sáng phụ họa vào mọi cử chỉ khiến Chị yên lòng. Duy gò má hơi sạm gió mách rằng cô bé không ở nơi kín cổng cao tường.

Chị ngồi khoang sau. Thênh thang. Hình dung anh từng ngả đầu lòng mình trên cung đường này, nhưng không bỏ sót câu chuyện của cô bé. Một câu chuyện thật thà, không thể thật thà hơn.

Sương mù loãng hơn. Nắng rải tia xiên xiên qua hẽm núi, cồn mây. Núi đá bủa đen tứ phía. Chị luôn cảm giác tích tắc nữa đụng vách tận cùng thế giới. Khi thoát ra khỏi bóng núi, lúc thì một dòng xanh suối ngọc bích, lúc lũng hẹp bám theo con đường hắt lên hoa hiên lúa chín. Đâu đó ven chân núi, đã thấp thoáng sắc lá phong hương phơn phớt sắc vàng. Ngực Chị rộn lên.

Nhác thấy tổ kiến đen tròn lắc lẻo trên ngọn vầu cô bé reo lảnh:

- Đấy, đấy là tổ kiến ngạt. Trứng nó làm xôi làm bánh đấy ạ.

Gặp cây vả lù đù dầm gốc bên khe nước, cô hồn nhiên:

- Kia, cây vả lá non, cây vả dùng bọc bánh rợm nhân kiến chị ơi.

Câu chuyện bỗng xoay về chủ đề ẩm thực. Chị hào hứng góp chuyện.

- Cùng cực Bắc, nhưng mạn Đông Bắc là phong vị mắc mật phối hương hạt dổi, còn Tây Bắc là hạt mắc khén sánh duyên hạt dổi… Có phải không, họa sĩ nhỉ.

Chị bỗng phục mình. Giá như có anh, thì anh sẽ nắc nỏm sự tổng quan chính xác ấy. Chị lại tiếc, giá như gọi cho anh trước khi lên đường.

Họa sĩ như xăng loang bén lửa:

- Tôi cũng lạ, thành phố này nhà Mạc từng ẩn thủ, người Pháp nghễu nghện trăm năm, sát chú Tẫu ăn thùng uống chậu, nhẫy dầu mỡ mà vẫn giữ được danh tiết, phẩm tính riêng cho mình. Ít ra là lĩnh vực ẩm thực. Tiếc rằng Cao Bằng không có danh tửu. Dù có mỹ nhân.

Chàng ta liếc xéo sang người bên. Cô gái đỏ mặt.

Một cái nhấp chuột nào đó chưa lâu, chàng họa sĩ và cô đụng nhau. Mấy năm qua, họ tình tự bằng video call online. Thời điểm Chị đặt bức tranh, cả hai đều tru tréo không thể chịu đựng hơn nữa. Phương tiện giao tiếp hiện đại cỡ nào cũng không thay thế được một bàn tay nắm một bàn tay.

Được dụng tuyển, cô dạy hội họa ở trường tiểu học cách đường biên vài tầm chim bay. Ngày ngày, cứ 5 giờ sáng cô đáp gần trăm cây xe buýt đến trạm xăng, lấy xe máy gửi thường ở đó, đi tiếp khoảng 20 cây số nữa đến trường. Buổi chiều, hành trình ngược lại. Chín giờ đêm, cô bắt đầu buổi tối của mình. Chủ nhật cô dạy thêm ở Nhà văn hóa bờ sông… Được họa sĩ bổ túc thiếu hụt kiến thức và họa phẩm cô vẽ miên man những sắc rừng phong hương. Màu chưa đâu vào đâu. Thầy còn tốn trí lực.

- Sắp tới đèo Gió chưa nhỉ? Họa sĩ ậm ừ, bỏ tay lái xoa xoa cái đầu tóc dở.

- Vượt qua thung lũng nữa mới tới. Chừng mười cây số nữa, anh…

Thiếp đi trong loáng thoáng câu chuyện. Chiếc Ford bán tải màu cam, phanh khựng nép đỉnh đèo. Họa sĩ bảo Chị có thể xuống thư giãn. Cái lạnh khiến Chị ngại ngần. Hình ảnh trong gương chiếu hậu ghi nhận cô cậu đang check-in đèo Gió dưới chân tấm biển quảng bá du lịch của miền đất. Gương mặt cô gái quen quen cười rạng, tay nâng chùm hạt dẻ tủa nhọn gai kim xanh vừa ôm giữ vừa hé mở đủ thấy hạt gỗ bầu dục nâu bóng…

6. Homestay bản khá nhiều chó. Ngó người lạ, tiếng đàn chó dấm dẳng lẫn tiếng nạt: Mâu đi du**. Khoảng vườn chen giữa những ngôi nhà là giàn mướp, vạt khoai sọ lá tím, rau húng, rau ngót xanh mơn. Những đứa trẻ ngó đám người xách máy ảnh, đeo balo săm soi, ngồi bên cửa sổ rụt rịt mũi vẫy tay…

Dê gà lang thang kiếm ăn bên những ngôi nhà sàn hướng vào sườn dốc dựa vào rừng phong hương. Sau cuộc chiến, những chồi mầm còn sót của gốc phong hương cổ thụ gục ngã trong bom đạn, ấp iu lại giờ là những rừng phong hương son trẻ được phục dựng bảo vệ nguồn nước, lấy gỗ, làm củi, làm thuốc, làm thức ăn mỗi bữa. Và giờ để người ta check-in khoe lên FB.

Trong gió đã lên hương sắc lạ the the, hoang dã. Phải chăng đây là rừng phong hương cũ, anh đã từng đưa Chị đến nhưng lạc đường. Nhỉ?

Sau bữa tối mặc nhiên với những món phong hương chủ vị mà anh từng kể. Nhưng giờ đây là thịt bò xào lá phong hương, xôi nương nhuộm lá phong hương, và thùng gỗ sồi ngập nước tắm đun lá phong hương nưng nức hương thấm ngấm thịt da. Hơi thở cũng mang sắc phong hương, hắc dịu, tê ngọt một cách dịu buồn.

Cuối bữa tối, họa sĩ sực nhớ ra điều gì.

- Chị muốn một bức tranh như thế nào?

- Tôi đã nói với cậu từ đầu rồi mà.

- Chị chưa bao giờ nói cả. Tất cả vẫn huyền vi trong tâm trí Chị thôi…

- Tôi nói với cậu nhiều lần rồi. - Chị sẵng.

Đôi trẻ ngẩn ra. Nhìn nhau. Nghi ngờ.

- Vâng, vâng, vâng, đúng là chị đã nói. Em quên.

Ngỡ đệm bông lau đau lưng, không ngờ ngả lên nó mới thấy dễ chịu. Không quá cứng để bị nhức mỏi, nhưng đủ êm để đàn hồi. Cứ như là nằm trên đệm khí. Chị tìm giấc ngủ, nhưng không thấy.

Họa sĩ và cô học trò kéo nhau sili, then, lượn cùng đám trai gái bản, dưới đám ruộng mạ làm bãi đậu xe bên đường quốc lộ. Tiếng đàn tính tinh tinh đơn sơ, theo nhịp chân dập nhịp quanh đống lửa. Không có anh ở bên, đu dây theo họ Chị mới rõ hơn mình hết trẻ. Thực thì, chẳng cần đến tận rừng phong hương mới có bức tranh đẹp. Nhưng nào ai cấm, Chị sống theo ý thích, khi mà không còn phụ thuộc vào bất kỳ điều gì.

Sáng mai, thăm rừng rồi sẽ tính góc nhìn cho bức tranh.

Gần sang ngày mới, đôi trẻ rón trở về. Bên kia vách nứa, vọng nước chảy ro re. Bàn chải răng soàn soạt. Ẹ hèm. Khự khịt. Họ loay hoay soạn chỗ, nệm bông lau đặt lên sàn như Chị. Mơ màng, Chị tỉnh hẳn vì những xao động. Dù đã cố giữ gìn, nhưng tiếng động đệm bông lau chuyển dịch trên sàn, nhịp thở của họ lúc trào lúc ngắt. Giọng họa sĩ như xé rách giấy dó.

- Mười… mười… lăm… lăm.. ăm… năm nay anh mới có cảm giác này. Em đã trốn đi đâu để bây giờ anh mới biết…

- Ư ư... hư… em… đợi anh ơ đây mà… Đợi ở đây.

Hình như cơ thể cô rúm lại. Hình như nước mắt đẫm ướt khuôn mặt sạm gió núi. Không biết đầu gối cô ta có mịn đẹp không.

Da thịt Chị choáng như hong lửa. Chị nghĩ tới anh. Anh thường hôn đầu gối Chị, mỗi khi có dịp.

7. Họa sĩ giật mình thức giấc bởi lợn rít éc éc đòi ăn, bò rống cà sừng lộc cộc vào gióng chuồng muốn ra đồng. Quơ tìm ống điếu. Cô học trò đang lúi cúi giúp chủ nhà dọn bữa sáng. Ngó gian bên, chiếu đệm đã cuốn gọn sát vách. Thiếu phụ khách hàng không đợi họ, đã leo núi một mình.

Kéo nhau lên núi chẳng thấy khách đâu. Đúng lúc Chị bảo taxi dừng trên đỉnh đèo Gió. Thì ra gương mặt quảng bá du lịch cho miền rừng phong hương và hạt dẻ, chính là học trò họa sĩ.

Sương sớm thưa tan giữa rừng cây ong óng như bầy thiếu nữ sắp hàng trong dàn hợp xướng, lao xao quầng lá đổ sắc vàng cốm mênh mang. Những chiếc lá phong nhẹ bẫng, run rẩy bay và là đà trong phịp rụng lưa thưa mỗi khi gió nhẹ ngang qua.

Chị chợt rùng mình vì sự ích kỷ nào đấy. Bởi Chị đã hứa với anh, sẽ cùng nhau đi bất cứ đâu. Không đi một mình. Tích tắc là chạm đắm vào sắc phong hương tháng Mười. Nhưng không có anh ở bên, Chị bỗng thấy day dứt, nhạt phèo. Bước chân Chị dừng lại trước lối gầy đắp kín lá phong hương, ấp iu giữ nhiệt cho đất lạnh…

Họa sĩ bấm gọi. Điện thoại Chị tắt ngấm. Tin nhắn ùa đến: Xin lỗi họa sĩ nhé. Tôi đang trên taxi rồi. Tôi đã có thứ mình muốn. Tôi chờ bức tranh rừng phong hương mùa lá chín hạ huyền. Họa sĩ hãy cứ vẽ nó theo cách của mình. Cảm ơn họa sĩ. Nhớ đừng làm cho cô ấy khóc. NC.

8. Sáng chớm đông, sắc khí phờ phạc, họa sĩ mang bức tranh trả khách. Chủ ngôi nhà có cánh cổng gỗ sơn xanh da trời. Khoảng tường trống hóa ra hợp với bức tranh, như là lá với hoa. Chị chẳng phải vôi vữa sơn quét gì. Nhận nốt tiền, họa sĩ hôn chụt vào góc tranh. Họa sĩ cáo từ, Chị nhờ chuyển túi giấy nâu lắc lẻo.

- Thứ kem dưỡng da này sẽ khiến cô chống lại sương giá sơn biên.

Nghoẹo đầu, họa sĩ nhún vai.

Chị thêm công việc bươm bải giữa hai châu lục. Thoắt ở, thoắt bay.

Thi thoảng anh vẫn đến, ngồi đồng café một góc sofa ngắm bức tranh. Cạn café thì về.

9. Chiều trước xuân, họa sĩ lễ mễ ôm cành đào thế ấn chuông cánh cổng gỗ sơn xanh da trời. Chuông reo lâu lâu Chị bước ra, hai tay chùi tạp dề trắng bột bánh. Họa sĩ tặng cành đào, ngỏ ý muốn mượn bức tranh triển lãm vào dịp Giêng.

Nét cười như hối lỗi, Chị rằng. Đã tặng bức tranh rồi. Mà ông ấy, đương cơn thích. Xoa mái tóc dở, họa sĩ xoay đi, nghĩ: Khỉ thật, khổ sở để có tranh, giờ lại đem cho đi. Thế là thế nào nhỉ?

Như soi não đồ họa sĩ. Chị phủi tạp dề. Ừ, em còn bé, làm sao hiểu được.

10. Lúc ấy, trên căn gác góc phố. Chuyền tay âu yếm chiếc ly shot sánh rượu Calvados Hors D’Age anh trầm ngâm: Những chiếc lá chết đi vẫn đẹp!

Hình dung nụ xuân cựa trên những cành phong hương nâu trụi. Mầm chồi đội lớp vỏ khô thấm mưa đã mềm ẩm, thành chấm lá màu tím, vươn xòe rồi chuyển sắc đỏ phớt tím huyền bí. Một phần tư con trăng nữa màu đỏ phai để xanh lá mạ thoa phớt chút son gió còn níu tiết xuân chuẩn bị hạ sang. Ngày lá phong hương mãn xanh sung sướng vẫy trời xanh; Rồi thu tới, phong hương chầm chậm nhuốm vàng lay chờ một chớm đông từ biệt sắc màu cũ theo nhịp trăng lũa mòn tới hạ huyền thì lá phong hương sẽ thắm bàng hoàng trong gió lạnh sơn biên.

Tháng 10 năm 2019

---------------------

* (Ăn hặp - tiếng Tày) Dụng cụ đựng cơm nếp, đan bằng giang, nứa, tre.

** (Mâu đi du - tiếng Tày) Im mồm đi.

Truyện ngắn của Nguyễn Tham Thiện Kế

Theo

Cùng chuyên mục
Xem thêm
...

Tin bài cuối cùng

Không còn dữ liệu để load