(Xây dựng)- Bi giờ ngồi ngẫm lại, thấy dân gian đúc kết vẫn đúng ông ạ.
- Đúng cái gì?
- Là cái vụ lụt nước mưa ở Hà Nội cuối tháng trước. Thôi thì mưa to đầu mùa lụt cũng không có gì là lạ; nhưng đến hai ngày sau mà cư dân ở Dương Nội vẫn phải bắc cầu vào chung cư thì đúng là… Hà Nội không vội được đâu, đến nước lụt cũng… từ từ…
- Bập! Bập! Ông be bé cái mồm cho tôi nhờ, Hà Nội đang “quyết tâm xóa bỏ ngay” định kiến, khắc phục nhận thức lâu nay rằng “Hà Nội không vội được đâu” để phát triển đấy.
- Chứ sao nữa. Cái gì cũng từ từ, chậm rề rề… mà chẳng rõ lý do thì làm gì còn lòng tin, thì cơ hội nó vuột mất đời tám hoánh nảo rồi còn đâu mà phát triển. Nhưng tôi hỏi khí không phải, vẫn biết cái “tâm” muốn như thế song không biết bao giờ thì “quyết” hả ông?
- Đó… đó… Ông lại cũng là… “người Hà Nội” rồi. Đã “quyết tâm” thì phải làm ngay chớ sao lại còn chờ đến bao giờ.
- Đúng vậy! Nhưng tôi hỏi thế là bởi vì vẫn chả thấy động tĩnh gì thì phải. Thôi thì không nói đến những việc “biết là có nhưng tìm chửa ra”, ngay chuyện sờ sờ to bằng mấy trăm con voi giữa thanh thiên bạch nhật như cái nhà 8B Lê Trực mà cũng cứ nhùng nhằng như chão rách mãi thế hả ông? Hay như câu chuyện xúc xích Vietfoods bị tiếng oan mà cũng chả thấy sếp nào lên tiếng để cả tháng trời doanh nghiệp ngắc ngoải rồi mới “nhận lỗi… thầm”.
- Ông hỏi toàn câu… khó. Nhưng cái gì cũng có độ… trễ của nó, vội… cũng phải từ từ. Việc bỏ cũng… không vội được đâu… ông ơi.
Hai Còm
Theo