Thứ tư 24/04/2024 05:53 24h qua English RSS
Hotline: 094 540 6866

Đường về quê mẹ...

09:55 | 07/06/2021

(Xây dựng) – Có giàu trí tưởng tượng đến đâu, tôi cũng không thể hình dung nổi, có một ngày, quê tôi lại trở thành chảo lửa dịch covid-19. Mảnh đất hiền hòa bên sông Cầu, sông Thương ấy đang thao thức đêm đêm trong vòng phong tỏa, đang khao khát hơi thở bình yên giữa những ngày hè rực rỡ này.

duong ve que me

Quê tôi đang vào mùa đẹp nhất. Những cánh đồng vàng thơm mùi lúa chín chạy dài đến chân đồi xanh mướt gió. Những đầm sen trắng, hồng dọc ven đường ngạt ngào hoa nở. Và những vườn đồi vải chín như những mâm xôi gấc khổng lồ ngọt ngào mời gọi bầu bạn bốn phương...

Thường dịp này tôi hay về quê, cứ qua sông Cầu là thấy lòng xao xuyến. Xe bon bon trên đường cao tốc, tôi xuýt xoa ngắm cảnh đồng quê hai bên, bầu trời trong veo ngập nắng và dãy núi Phượng Hoàng điệp trùng xa xanh...

Đến khu công nghiệp Quang Châu, dễ nhận với hàng cau vua vươn mình xếp hàng nổi bật giữa khung cảnh đồng quê, tôi sẽ òa lên kêu đầm sen đẹp quá, rồi có khi còn nỉ non kêu gọi ông tài dừng xe cho xuống ngắm với selfie. Bạn thử hình dung, ngay sát khu nhà máy, cách không xa quốc lộ, lại có đầm nước rộng, xanh ngăn ngắt, bạt ngàn sen trắng, sen hồng thì khiến lòng người xuyến xao, mát lành thế nào!

Có hôm nổi hứng, từ Hà Nội về, tôi còn đi đường Quốc lộ 1B cũ, gọi là cũ nhưng đường mở rộng phẳng lì, thênh thang. Qua Bắc Ninh, tôi lại tha hồ ngắm sông Cầu lững lờ êm xuôi và đắm mình hồi tưởng những đầm sen Sen Hồ mênh mông, thân quen một thuở… Những miền đất nhỏ bình yên, ngát hương tôi thường qua ấy, giờ đây giặc covid đang hoành hành…

duong ve que me
Dòng sông Cầu.

Đằng sau những xóm làng, khu công nghiệp sầm uất giờ vắng lặng kia, biết bao người đang chiến đấu với dịch bệnh. Những y bác sĩ làm việc quên mình không ngơi nghỉ. Những anh chị em ban chỉ đạo, bộ đội, công an, chính quyền địa phương, tình nguyện viên ngày đêm truy vết và điều hành các hoạt động phòng chống dịch. Rồi những người dân thực hiện giãn cách, cách ly vẫn tích cực giúp đỡ nhau, hỗ trợ các lực lượng phòng chống dịch hết lòng. Và những công nhân đối mặt với hiểm nguy, vừa lo cách ly vừa nỗ lực giữ gìn sức khỏe, duy trì nhiệm vụ song hành chống dịch và sản xuất...

Nào ai biết trong cái nắng đầu hè oi bức khắc nghiệt ấy, bao giọt mồ hôi và nước mắt rỏ xuống, bao tấm lưng và cánh tay phồng rộp, rát bỏng, bao bàn tay nhăn nheo, trắng bợt tắm trong mồ hôi của chính mình! Nào ai biết có bé em tí xíu nửa đêm phải theo mẹ vào khu cách ly; có bé mới 3 tuổi xa cả gia đình đang nhiễm bệnh, đi cách ly ngoan không một lời kêu khóc! Có những lớp học, kể cả lớp mẫu giáo bị cách ly, cô trò vẫn ca hát, học tập, sinh hoạt, vui đùa...Những cặp mắt trong veo vẫn lấp lánh ánh cười, những bức tranh được vẽ lên với bao khát vọng, dù hầu hết các bé không có cha mẹ ở bên...

Ôi! Quê tôi những ngày này! Dòng Thương vẫn dạt dào thương nhớ...Thành phố nhỏ xinh cùng các làng quê vẫn duy trì nhịp sống thường nhật với tác phong thời chiến. Những chốt gác mọc lên. Những chuyến xe cấp cứu, xe cứu trợ vẫn nhịp nhàng lăn bánh. Những chuyến hàng đặc sản quê hương vẫn mở lối sang nước bạn, đến với các vùng miền cả nước.

Những ngôi trường lớn ven đô như trường Cao đẳng Việt - Hàn, Cao đẳng Ngô Gia Tự, Trung tâm Giáo dục quốc phòng... và cả nhà thi đấu mới hoành tráng nữa, nơi bình yên vốn tràn ngập sức trẻ, tiếng cười thanh xuân, nay biến thành bệnh viện dã chiến, nơi cách ly... Một cuộc chiến cam go với kẻ thù vô hình của toàn nhân loại... nhưng quê hương tôi không đơn độc. Những đoàn xe chở y bác sĩ, tình nguyện viên, hàng hóa... từ khắp nơi đổ về: Hà Nội, Quảng Ninh, Hải Dương, Thái Nguyên, Yên Bái, Hà Nam, Huế, Đà Nẵng, Thành phố Hồ Chí Minh... Đúng là Cả nước hướng về Bắc Giang, Bắc Giang vì cả nước!

Kẻ thù mỗi lúc một quỷ quyệt, trên 3,7 triệu người trên thế giới bị cướp đi sinh mạng, làn sóng thần Covid-19 đang liếm toàn bộ trái đất, càng ngày càng dữ dội. Nhưng chắc chắn quê hương tôi và Việt Nam ta sẽ chiến thắng!

Lúc này đây, tôi đang ước ao được trở về quê mẹ. Qua dòng sông mơ mộng lại hát khúc “sông Cầu nước chảy lơ thơ” và phía trước là dòng Thương Giang thương nhớ cùng thành phố Bắc Giang nhỏ xinh vẫy gọi.

Trong tôi, chợt vang lên những vần thơ tôi viết cũng vào một ngày tháng Sáu ba năm trước, viết ngay trên ô tô, khi qua khu công nghiệp Quang Châu, Đình Trám và mảnh đất Việt Yên văn hiến thân thuộc, quê hương của Cụ Thân Nhân Trung với câu nói nổi tiếng từ ngày xưa: Hiền tài là nguyên khí quốc gia. Lời thơ dịu dàng như dẫn tôi trở về quê mẹ:

Đường về quê mẹ vun vút gió

Cánh đồng tháng Sáu chạy qua vai

Bánh xe réo rắt trên đường nhựa

Nghe lòng dào dạt với nắng mai...

Mây trắng nhìn em qua ô cửa

Núi đồi thấp thỏm ngóng chờ ai

Đồng khoe áo mới mùa no đủ

Vườn quê thấp thoáng bóng u hoài...

Đường về quê mẹ hồng sen nở

Gió gói hương về vương mắt cay

Đôi dòng trong đục còn trăn trở

Sông Thương thả mái tóc buông dài...

Tiếng chim tu hú vườn xa vẳng

Vải đỏ buông mình chếnh choáng say

Lấp loáng gương mặt hồng như lửa

Xe quả trĩu mình... chênh chao tay...

Đường về quê mẹ dài nỗi nhớ

Thương bao người vất vả hôm mai

Ngọt thơm trái chín tình sâu đậm

Ủ ấp hồn con tháng năm dài...

Bùi Thanh Hà

Theo

Cùng chuyên mục
Xem thêm
...

Tin bài cuối cùng

Không còn dữ liệu để load