(Xây dựng) – Nguyễn Thị Hồng Vân sinh ra và lớn lên tại quê lúa Thái Bình. Yêu văn, thích làm thơ từ lúc còn ngồi trên ghế nhà trường nhưng lớn lên cô lại không theo nghiệp văn chương. Nguyễn Thị Hồng Vân yêu các cung bậc của ngôn từ, chính vì thế cô thường mượn các vần thơ để gửi gắm cảm xúc của riêng mình về cuộc sống. Cô là cộng tác viên một số báo, tạp chí và đã có nhiều viết bài liên quan đến chính sách, pháp luật bảo vệ quyền lợi cho người lao động… nhiều bài thơ đăng trên các báo Trung ương và báo địa phương. Báo điện tử Xây dựng trân trọng giới thiệu chùm thơ của Nguyễn Thị Hồng Vân mới viết thời gian gần đây tới bạn đọc, như là những đóa hoa bé nhỏ mang hương sắc của đời.
Tác giả Nguyễn Thị Hồng Vân. |
Mẹ...
Lặng nhìn dáng mẹ chiều xuân
Tóc mây thuở nọ tần ngần ngõ quê
Hoa xoan rụng tím lối về
Chân con bước đã bước mỏi mê đường đời…
Vẳng nghe tiếng mẹ ầu ơi
Cái Cò lặn lội chơi vơi đêm hè
Mùa đông giá lạnh tái tê
Ấp trong lòng mẹ, gió về lao xao
Cuộc đời dẫu mấy gian lao
Tình thương của mẹ dạt dào cho con
Chắt chiu mưa nắng mỏi mòn
Bao nhiêu trái ngọt vẹn tròn hôm nay
Mẹ ơi, trông tháng, trông ngày
Đừng qua đi, mãi hôm nay vô thường
Cho con được ấm tình thương
Cho con được mãi vấn vương bên Người!
Thành phố có anh
Bởi vì thành phố có Anh
Mà tháng Tư rộn ràng đến lạ...
Bông loa kèn tinh khôi nở từng chùm lấp loá
Trái tim mình đập nhẹ những hồi vui...
Bởi vì thành phố có nhau
Mà mỗi lần đi xa anh thấy nhớ
Hà Nội thân thương, ấm áp từng hơi thở
Góc đường quen em đứng đợi anh về...
Bởi vì thành phố này chất chứa đam mê
Nguồn yêu sống, vượt qua nhiều giông gió
Đôi lúc yếu lòng, em muốn mình buông bỏ
Nhưng yêu thương neo bến đợi chân tình…
Thành phố đầy tha thiết, phải không anh?
Nhành hoa tím ngập lòng bao nỗi nhớ
Tháng tư trong veo, nói lời muôn thuở
Thành phố của chúng mình, nơi đó có tình yêu!
Hoa bưởi
Cho con về thăm lại mảnh vườn xưa
Nơi bóng mẹ âm thầm hôm sớm
Cây bưởi cuối vườn mùa này nở muộn
Những chùm hoa trắng muốt ngát hương nồng...
Tuổi thơ ào trôi như suối đổ về sông
Dẫu không muốn vẫn ra đời biển cả
Con lớn lên mới thấy nhiều nghiệt ngã
Hoa bưởi vườn nhà vẫn trắng giấc mơ...
Đôi lần, giật mình trên phố viễn du
Chút hương bưởi ngạt ngào trong gió
Nhớ mẹ, nhớ quê, nhớ mình thuở nhỏ
Giọt mưa nào lặng lẽ rớt trên mi...
Hoa bưởi tinh khôi nhắc nhớ đường về
Trong trái tim mình mỗi lần khắc khoải
Quê hương ơi, lòng ta luôn nhớ mãi
Hương bưởi ấm tình cha mẹ luyến thương!
PV
Theo