(Xây dựng) - Theo thông tin từ Bộ KH&ĐT, nếu trong tháng 4, tháng 5 này, dịch bệnh Covid-19 còn phức tạp, sẽ có ước khoảng 2 triệu lao động ngừng việc, mất việc làm; trường hợp dịch bệnh bùng phát mạnh sẽ có khoảng 3,5 triệu lao động ngừng việc, mất việc làm.
Ảnh minh họa (Nguồn: Internet). |
Chưa nói đến lúc ấy, tính đến nay, con số này đã trên dưới 1 triệu rồi!
Không có việc làm là không có thu nhập. Không có thu nhập thì phải sống bằng nguồn tiền tích cóp. Không có tiền tích cóp thì đành phải trông chờ vào sự cứu trợ từ Chính phủ hoặc lòng hảo tâm và sự chia sẻ của cộng đồng. Rồi hẳn một lúc nào đó trong cơn hoạn nạn này, nằm vắt tay lên trán và suy ngẫm về triết lý của cuộc sống.
Có một câu chuyện khá sâu sắc được lan truyền trên mạng xã hội về sự ngộ ra của con người gặp họa thời Covid-19.
Chuyện rằng, sau khi một bệnh nhân 93 tuổi ở Ý trở nên tốt hơn trong bệnh viện, ông được bảo phải trả tiền cho máy thở trong một ngày, và ông già đã khóc...
Bác sĩ khuyên ông đừng khóc vì hóa đơn. Những gì ông lão nói khiến tất cả các bác sĩ đều khóc...
Ông nói: "Tôi không khóc vì tôi không bao giờ trả tiền cho nó. Phải mất 5.000 euro để sử dụng máy thở trong bệnh viện trong một ngày. Bạn có biết tôi nợ Chúa bao nhiêu không? Tôi đã không vì tiền tôi phải trả. Tôi có thể trả tất cả tiền. Tôi khóc vì tôi đã hít thở không khí của Chúa trong 93 năm, nhưng cảm ơn Chúa vì điều đó trước đây".
Câu chuyện trên có thể là sản phẩm dành cho một mục tiêu PR nào đó, nhưng ai cũng đều nhận ra rằng đó là sự thật cho một cái nhìn xuyên thấu về sự biết ơn. “Bạn có biết tôi nợ Chúa bao nhiêu không?”, điều mà một con chiên ngoan đạo khi kề cận cái chết đã ngộ ra rằng, con người cần phải biết ơn những điều bình thường nhất, nhỏ nhặt nhất mà cả cuộc đời mình tưởng như đương nhiên được hưởng.
Trở lại câu chuyện của chúng ta đối với những người thất nghiệp kia. Việc làm! Việc làm! Việc làm! Có lẽ đó là điều thôi thúc nhất trong tâm cảm những người như họ đang khao khát, tựa như ông già 93 tuổi người Ý kia cần không khí khi nguy kịch vậy!
Nhưng tiếc thay, việc làm không từ trên trời rơi xuống, từ mặt đất chui lên, mà đó là sản phẩm của một cuộc cộng sinh giữa những nhà đầu tư và người lao động, tựa như nó là đứa con tất yếu của một cuộc hôn nhân tự nguyện vậy.
Chắc hẳn trong nạn đại dịch Covid-19 này, trong nhiều người thất nghiệp kia sẽ ngộ ra rằng, việc làm không tự sinh ra và mình cần phải biết ơn những ai đã đem lại việc làm cho họ suốt thời gian qua và sắp tới.
Tôi tin rằng trong cuộc sống hiện nay, nhất là sau cơn đại nạn Covid-19 này, càng ngày sẽ càng có nhiều chủ DN thực lòng biết ơn các cộng sự của mình, và cùng với đó, nhiều người lao động cũng sẽ biết ơn những người đã tạo công ăn việc làm cho mình.
Nguyễn Hoàng Linh
Theo