(Xây dựng) - 11 ngày lênh đênh, trong đó có 5 ngày tàu chỉ loay hoay vật lộn với sóng tìm chỗ thả neo giảm thiểu cảnh sóng lắc và gió giật, không thể tiếp cận bất cứ điểm đảo nào, cuối cùng hôm nay đã được đặt chân lên đảo nổi Trường Sa Đông.
Mưa tầm tã xuyên thủng mặt biển, mây xám xịt nặng trĩu trên đầu và sóng gầm gào dữ dội dưới chân.
Xuồng lượn tìm điểm cập đảo phù hợp, nhìn lên cầu thấy lố nhố những bóng cán bộ chiến sĩ áo mưa màu tối sẫm đang làm nhiệm vụ đón xuồng, đón hàng. Không khí lặng lẽ, dè dặt ánh nhìn hướng về xuồng. Tôi phấn khích giơ tay vẫy, chỉ chờ có thế, tức thì cả đám đông bật dậy như luồng gió mát ào qua, tiếng reo mừng, những bàn tay vẫy đáp lại hối hả...! Vui quá, không kiềm chế được cảm xúc, tôi lội ào xuống mạn xuồng mà không chờ lựa bước phía trên mũi xuồng, dẫu vẫn biết nước ngập ngang gối, chắc chắn ướt quần. Muốn hét lên, muốn chạy một vòng khắp đảo sau cả chục ngày chồn chân trên tàu. Trường Sa Đông là hòn đảo xanh tươi nhất của quần đảo với những thân bàng vuông, thân tra hàng chục năm tuổi. Đặt chân lên đảo cứ ngỡ đang đứng trong khuôn viên của một cơ quan chính quyền xã nào đó vì sự gọn gàng, vì vẻ xanh tươi mơn mởn của những vòm cây tắm trong mưa. Và ấn tượng nhất là những gương mặt lần đầu gặp mà cứ ngỡ quen thân, cảm giác thân thương và yêu lắm lắm!!!
Bữa cơm tối thịnh soạn như cỗ tất niên: Gà tươi nuôi trên đảo, giò xào, canh rau mồng tơi, chả nem bộ đội làm, đặc sản cá bò hấp cuốn lá tra của đảo... Ngon đến nghẹn ngào. Mỗi miếng chúng tôi ăn là mồ hôi công sức chắt chiu bao ngày của lính đấy! Ngay phía sau lưng tôi là tấm bảng ghi rõ thực đơn của cả 1 tuần 7 nhân 3 là 21 bữa chỉ có 8 bữa có canh rau. Gọi là canh rau vì có màu xanh của rau chứ đố ai vớt nổi gắp rau. Tuyệt nhiên không có rau luộc, rau xào. Chúng tôi phải làm gì để xứng đáng được ăn như thế?
Đảo nổi đông vui hơn đảo chìm. Sĩ quan nghiêm nghị, lính ngoan hiền lắm. Những gương mặt sạm nắng gió không giấu nổi vẻ non tơ. Thương quá, lén đem gói long nhãn mang theo mời nhóm lính đứng ngoài hành lang đợi giờ sinh hoạt, mắt chúng sáng ngời, không ngần ngại ăn nhiệt tình, loáng cái hết vèo. Nhờ ăn chung gói long nhãn mà không khí thân mật hơn hẳn. Tôi gạ: "Chụp ảnh với mẹ đi! Con gái mẹ 18 rồi nha", nhóm lính trẻ ồ lên thích thú vây quanh. Tiếng cười ríu ran xen tiếng "Mẹ...mẹ..." thân thương và tha thiết quá!
Hồng Diên
Theo